12 Nữ Thần

Chương 99: Thiếu Niên Anh Hùng Chiến

Dọc theo tuyến đại lộ Vô Tận, vượt qua dòng sông Đồng Nai là đến đoạn xa lộ Hà Nội hướng vào Sài thành.

Theo tuyến đường này, một bên là các danh lam thắng cảnh như công viên Lịch Sử Văn Hóa Dân Tộc, nghĩa trang liệt sĩ Sài thành, khu du lịch Suối Tiên... Bên còn lại là khu làng học viện Sài thành, mà nổi bậc nhất là học viện Nữ Thần, nơi tụ hội những học viên xuất chúng nhất Nam bộ.

Từ trong làng học viện, một chiếc xe voi 40 chỗ ngồi rẽ ra hướng đến sông Đồng Nai, chiếc xe có vẽ hình một chiếc đồng hồ, biểu tượng của học viện Nữ Thần.

Khi xe của học viện Nữ Thần chạy đi xa, một chiếc xe ngựa 4 chỗ đang đỗ bên lề liền xuất phát bám theo sau.

Trên xe của học viện Nữ Thần, hai thằng Vu Sinh, Từ Trần ngồi chung một băng ghế, Vu Sinh ngáp dài uể oài: "Tưởng học ngoại khóa về sinh tồn, khám phá, ai ngờ là ngoại khóa về lịch sử, biết vậy tao trốn cho khỏe."

Từ Trần nhún vai: "Chịu, ngoại khóa nhưng vẫn tính điểm, cứ ăn trứng hoài thì biết khi nào mới tốt nghiệp?"

Lâm Chung ngồi băng ghế sau, thò đầu lên nói: "Thằng Dương có học mẹ gì đâu vẫn bá như thường!"

Từ Trần hỏi vặn: "Vậy mày có Long thể bá vương không? Có Tiên vũ không? Có biết thuật giả kim không?"

"Thôi thôi đừng đã kích tao nữa... Ủa sao xe rẽ vào đây, chúng ta đến công viên Lịch Sử Văn Hóa Dân Tộc sao?" Lâm Chung vừa nói vừa thò đầu ra cửa sổ quan sát.

Đường vào công viên Lịch Sử Văn Hóa Dân Tộc hôm nay vắng lặng, xe của học viện vừa vào hơn trăm mét thì chiếc xe 4 chỗ đang chạy sau tăng tốc vượt lên, ép xe của học viện tấp vào lề rồi dừng lại.

Thầy Dũng là người đánh xe, còn trong xe là hiệu trưởng Lệ cùng hơn ba mươi học viên nam nữ, cũng lo lắng nhìn chiếc xe lạ được kéo bằng linh mã.

Cửa xe đồng loạt mở ra, bốn gã đàn ông áo đen mang kính đen bước xuống, rút vũ khí hùng hổ tiến đến.

"Cho hỏi có chuyện gì không ạ" Thầy Dũng bước xuống hỏi.

Người đi đầu đáp: "Mời anh vào trong xe, chúng tôi là cảnh sát đặc nhiệm, chúng tôi nghi ngờ trong xe có người mang theo chất cấm!"

"Chất cấm? Đây là xe chở học sinh đi ngoại khóa, lấy đâu ra chất cấm?" Lệ nói.

"Điều tra mới biết!" Gã áo đen đáp cộc lốc rồi đẩy thầy Dũng vào xe, gã và một kẻ khác trông khá ốm yếu cùng lên xe, còn lại hai tên chặn hai bên xe.

"Này! Các anh không được..."

Thầy Dũng cố sức ngăn cản, chưa nói hết câu đã bị tên áo đen chưởng một cú đau điếng, văng ra sau.

"Hự! Linh Tá cấp cao?" Thầy Dũng nghiêm trọng nói.

Tên áo đen lắc đầu: "Không! Là Linh Tướng cấp 1!"

"Linh Tướng cấp 1?"

Bọn học viên xôn xao lo lắng, thầy Dũng và cô Lệ và cô giáo ngoại khóa đều là Linh Tá, còn đám học sinh đều là Linh Úy cấp thấp, lấy ai ra chống lại tên lạ mặt cấp Tướng này?

"Thật ra các ngươi muốn gì?"

Lệ là người thông minh, đương nhiên biết những kẻ này không phải cảnh sát, rõ ràng là xã hội đen.

"Muốn gì à? Ha... ha ha..." Kẻ ốm yếu trầm lặng từ lúc đầu, đột nhiên cười tàn nhẫn.

Hắn tháo cặp kính đen xuống: "Hiệu trưởng, cô quên em rồi sao?"

"Ngươi là... Quang Lâm?"

"Đúng, là em đây! Gầy đi nhiều phải không? Nhờ ơn cô cả đấy!"

Lệ nheo mắt: "Xem ra 4 năm trong trại cải tạo đối với ngươi là vô nghĩa..."

"Không! Nó rất ý nghĩa! Cô nghĩ đi! Đẹp trai ngời ngời như em, vào trong đó với bọn côn đồ đang tuổi dậy thì, còn bị phong ấn linh lực thì mỗi ngày cái mông của em được ăn bao nhiêu trái chuối?"

Quang Lâm nhổ nước bọt rồi nói tiếp: "Cho vào mông xong chúng còn đưa vào miệng, ăn riết rồi ghiền!"

Vài đứa học viên không nhịn nổi bật cười.

"Chúng mày cười cái gì? Tao giỡn với chúng mày à?"

"Đó là do chính em gây ra..."

"Chính em gây ra? Nếu cô không ưu ái Võ Phi Dương, để em bị nó hạ nhục thì em cần trả thù sao? Trong trại cải tạo 4 năm nay, không ngày nào em không thù hận, vừa ra trại mấy ngày là em chờ cơ hội tìm cô ngay đây!"

Quang Lâm cười nguy hiểm: "Để làm gì ư? Để cô nếm trải qua những gì em nếm trải..."

"Trừ ả Lệ ra, còn lại giết không tha!"

"Được thôi!"

Lúc tên áo đen to con xoắn tay áo, linh lực phát ra mạnh mẽ khiến đám học viên run rẫy vì chết chắc, chợt một tiếng điện xoẹt dữ dội bắn đến, cửa xe mở tung, một thanh niên anh tuấn tựa người vào cửa, tay xoa cằm và nói: "Hà hà... Có dịp thể hiện!"

Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt bất ngờ của Lệ tỏa sáng long lanh. Là hắn, hơn một năm trôi qua, từng trải nhiều hiểm nguy, hắn đã không còn nét ngây ngô niên thiếu, thay vào là khí chất lãng tử phong trần.

Bọn Vu Sinh, Lâm Chung, Từ Trần cũng nhận ra, liền gọi: "Dương! Là mày sao?"

Quang Lâm cũng nhận ra Dương, mắt hắn trợn lên trắng dã trên gương mặt hốc hác: "Mày! Chính là mày! Vì mày mà cuộc đời tao bị hủy hoại... Tao cho mày sống không bằng chết!"

"Bắt nó!"

Ngay khi Quang Lâm ra lệnh, tên Linh Tướng liền bước đến giơ tay chụp lấy đầu Dương nhấc lên cao, chân rời khỏi đất.

"Chỉ là một thằng Linh Úy, mày muốn thể hiện gì ở đây?" Gã Linh Tướng cười khinh bỉ, hắn có cảm tưởng như chỉ dùng linh lực nhẹ cũng đủ bóp nát cái đầu yếu ớt của Dương.

Nhưng mặt Dương vẫn bình tĩnh, đám học viên đang vận linh lực, sẵn sàng liều mạng. Lệ cũng vận linh lực định xông vào cứu Dương, nhưng bị thầy Dũng bí mật nhắc nhở.

Quang Lâm thấy Dương không hề chống cự, nghĩ rằng hắn đã buông xuôi, liền cười đắc thắng: "Trong trại tao đã nghe đồn nhiều về mày, xem ra chỉ là hư danh. Đem hắn và ả Lệ đi, còn lại giết sạch rồi đốt xác!"

"Rõ!"

Vừa đáp xong, tên Linh Tướng đang nắm đầu Dương vội giật mình buông tay. Trên bàn tay hắn lúc này đỏ bừng nóng rát.

"Nóng quá! Đây là lửa gì?"

Gã Linh Tướng vội vã vận lực tống khứ hỏa linh lực của Dương ra khỏi bàn tay, khi tống khứ được nữa bàn tay thì ngạc nhiên phát hiện vết đỏ đột nhiên xông ngược trở vào, sức nóng càng dữ dội hơn.

Cũng trong lúc này, đám học sinh đồng loạt hò reo thích thú. Tên Linh Tướng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn ra mới thấy trước mặt hắn không còn là thằng nhóc áo đen yếu đuối, mà là một kẻ mang giáp rồng đen uy dũng phi thường, Tiên Long hóa cấp độ 1.

Thấy tên Linh Tướng ngơ ngác, Dương nhe răng giơ tay chào một tiếng, sau đó tung cước đá thẳng vào giữa hai chân gã...

Bốp!

Trứng vỡ, gã Linh Tướng ứa nước mắt, hai tay ôm trứng quỳ gục xuống, không nói nên lời. Đám học viên kinh hô, học viên nam tay đưa xuống quần bởi vì bọn hắn cũng thấu hiểu nỗi đau kia. Còn học viên nữ thì mắt sáng ngời hâm mộ, thiên tài Võ Phi Dương kia một cước nhẹ nhàng hạ bệ Linh Tướng, còn làm hắn quỳ xuống khuất phục, trời ạ thật là oai hùng!

Lệ lắc đầu chào thua: "Thật là hết biết!"

Tên Linh Tướng sau mấy giây đau đớn, cuối cùng cũng gượng đứng lên: "Hộc! Thằng chó, lợi dụng lúc tao không phòng bị đá vào chỗ hiểm, tao thiến mày!"

Quang Lâm cổ vũ: "Thiến đi! Nhưng đừng làm nó chết, tao muốn thông nó!"

Tên Linh Tướng tung nắm đấm to tướng, đám học sinh kinh hô lo sợ, còn Dương vẫn bình tĩnh nhe răng cười và nháy mắt với Lệ một cái, sau đó mới giơ tay nhẹ nhàng chụp lấy nắm đấm của gã Linh Tướng, cánh tay còn lại của hắn được Hắc kim thánh khải bao bọc thành một cánh tay máy to lớn, tung đấm thẳng vào đầu gã Linh Tướng.

Binh!

Chỉ một đấm, răng bay đầy đất, máu văng tung tóe, cổ tên Linh Tướng ngoẹo hẳn sang bên rồi ngã ra bất tỉnh.

Hai tên đang canh gác hai bên xe thấy đồng bọn bại trận, liền xông tới cứu trợ, bị Dương tung đấm hạ gục dễ dàng.

Chỉ còn lại Quang Lâm, và một khoảng lặng.

"Không thể nào! Không thể như vậy được!"

Quang Lâm miệng lẩm bẩm khó tin.

Đám học viên cũng kinh ngạc không kém, đa số trong bọn chúng đều cùng một khóa với Dương, tất cả đều mơ ước đạt đến Linh Tá, vậy mà Dương sau một năm mất tích đã có thể một mình dễ dàng hạ gục 3 tên Linh Tướng!

Lệ cũng kinh ngạc vô cùng, còn nhớ ngày nào, Dương chỉ là một thằng nhóc bị Linh Tá rượt chạy trối chết được nàng bảo hộ, giờ đây hắn đã trưởng thành và mạnh mẽ vượt xa nàng...

Dương mặc kệ Quang Lâm, vừa trở lại hình người vừa mặc lại quần áo, chuyện mặc quần hắn cũng đã luyện đến mức khi vừa mặc xong quần cũng là lúc vảy rồng biến mất, không sợ lộ hàng chốn đông người.

Khi Dương mặc xong quần áo, Lệ bước xuống xe, mắt nàng rưng rưng dưới cặp kính, đâu rồi nét mặt nghiêm nghị, đâu rồi dáng vẻ nghiêm trang, nàng bước đến ôm chặt lấy hắn.

"Không thể nào! Không thể như vậy được!"

Đám học viên miệng lẩm bẩm khó tin.

Rồi thì cảnh sát khu vực đến, Quang Lâm bị tóm vào tù sau mấy ngày ra trại, Lệ theo xe cảnh sát đi tường thuật sự việc, không quên nháy mắt với Dương một cái đầy quyến rũ.

Dương gặp lại bạn cũ, tay bắt mặt mừng trong vòng vây hâm mộ của đám bạn học. Sau đó cả bọn được thầy Dũng đánh xe đưa về học viện.
Học viện Nữ Thần, phòng thí nghiệm giả kim thuật của Hoa Như Mộng.

Mộng ngồi bên chiếc bàn làm việc ngổn ngang các chi tiết máy nhỏ xíu, tuy đang chăm chú vào công việc chế tạo nhưng nàng vẫn đẹp rạng rỡ như thường ngày, đúng với cái tên, tươi như hoa, xinh như mộng.

Có tiếng động lạ, chắc là gió lùa qua khung cửa, nàng vẫn chú tâm vào những chi tiết máy...

"Nên đặt hỏa thú hồn tâm vào vị trí nào cho phù hợp nhỉ?" Nàng tự hỏi mình.

"Vào góc bên phải đấy, chỗ đó tản nhiệt tốt hơn..." Giọng ai đó trả lời, tuy lạ mà quen...

Có thứ gì đó tựa lên lưng nàng, có thứ gì đó ôm lấy eo nàng, có thứ gì đó hôn lên tóc nàng...

Giọng nàng, dù cố gắng nhưng vẫn cứ lạc đi: "Nhưng chỗ ấy dễ bị va chạm..."

"Thì bọc một lớp keo chống sốc vào..."

Hắn vén mái tóc nàng sang bên, hắn hôn nhẹ vào chiếc cổ thon trắng ngần...

Nàng xoay ghế, ghì cổ hắn để hôn đến điên cuồng...

RẦM!

Đột nhiên, cửa phòng bị đánh sập, một người đàn ông cao to xuất hiện trước cửa phòng, khí tức dữ dội.

"T... thành chủ?"

Mộng giật mình buông Dương ra, kia là thành chủ Sài thành Hồ Đại Quang, với nét mặt vô cùng giận dữ.

"Thành chủ?" Dương sợn tóc gáy quay mặt lại.

Hồ Đại Quang gật đầu: "Được, được lắm! Mới hôm qua ve vãn con gái ta, hôm nay đã tìm đến người khác, gan của ngươi to lắm..."

"Thành chủ, cháu..."

"Chính mắt ta thầy rõ ràng, ngươi còn gì để giải thích?"

"Cháu không có gì để giải thích! Nhưng cháu thật lòng với Nguyệt!"

"Vậy sao? Vậy thì ngươi giết cô gái này ngay lập tức cho ta!"

Dương đang run rẫy trước áp lực khủng khiếp từ một vị Linh Đế nóng giận, hít một hơi thật sâu cố trấn tĩnh, hắn đáp: "Thôi, ngài cần gì ở cháu thì cứ nói đi, không cần vòng vo nữa!"

Đại Quang nhướng mày thắc mắc: "Sao ngươi nghĩ là ta cần gì ở ngươi?"

Dương nắm tay Mộng để trấn an nàng, nhìn thẳng vào mắt Đại Quang và nói: "Nếu phải giết một người cháu yêu thật lòng để chứng tỏ tình yêu với một người khác, cháu chứng minh bản thân là một kẻ máu lạnh vô tình, ngài sẽ giết cháu. Còn nếu cháu không giết Mộng, ngài sẽ cho rằng cháu không thật lòng với Nguyệt, khi đó cháu cũng khó sống. Rõ ràng là ngài đang dồn cháu vào thế chắc chắn phải chết."

"Nói tiếp!"

"Ngài dồn cháu vào thế bí, nhưng ngài chắc chắn sẽ không giết cháu!"

"Tại sao?"

"Bởi nếu cháu chết, Nguyệt sẽ đau khổ và hận ngài cả đời. Muốn giết, ngài cũng phải chứng minh cho Nguyệt thấy cháu lừa gạt nàng, nhưng Nguyệt đã biết chuyện giữa cháu và Mộng rồi..."

"Vậy nên, mục đích ngài đến đây, mục đích ngài tỏ ra nóng giận, chẳng qua là dồn ép để cháu phải đáp ứng yêu cầu nào đó của ngài..."

Đại Quang gật đầu, thu liễm linh lực, vẻ mặt cũng không còn nóng giận: "Thông minh lắm! Vậy thì không cần vòng vo nữa, ta muốn ngươi đại diện phủ chủ Sài thành tham dự một cuộc thi, Thanh niên anh hùng chiến!"

"Muốn cưới con gái ta? Hãy mang chức vô địch trở về!"