Ra ngoài tìm bắt một con gà rừng, Dương loay hoay làm thịt gà nấu lên một nồi cháo gà thơm phức.
"Chín rồi! Phần của Bảo Ngọc đây! Cẩn thận kẻo nóng nhé." Dương nói, múc ra một chén nhỏ kèm cái đùi gà đặt lên bàn ăn cho Bảo Ngọc.
"Dạ!"
Bảo Ngọc nhiều ngày không được ăn món Dương nấu, cứ lượn qua lượn lại, mắt mũi thèm thuồng dí vào nồi cháo, nghe Dương nói liền đáp lên bàn quên cả nết na ngồi húp sộp soạt.
"Không sợ nóng à?" Dương trợn mắt hỏi.
"Không ạ!" Bảo Ngọc lắc đầu, xé một miếng đùi gà đút cho Thiên Ảnh thú trong chuồng ăn, con thú kê mũi ngửi ngửi rồi vui mừng đớp lấy chạy vào góc chuồng ngồi gặm ngấu nghiến.
Dương nhìn hai đứa nhóc bé xíu ăn như nạn đói mà không khỏi phì cười, sau đó mới mang một tô cháo vào cho Hồng Ảnh.
"Mời sư phụ ăn cháo."
Dương nói, rồi tay cầm tô cháo, tay luồn xuống eo đỡ Hồng Ảnh ngồi dậy, dù cách lớp áo vẫn có thể cảm nhận được tấm lưng mềm mại của nàng, khiến người Dương nhanh chóng nóng lên.
Dương đặt Hồng Ảnh tựa vai nàng vào ngực hắn và nói: "Ta đút sư phụ ăn nhé?"
Hồng Ảnh mặt thoáng ửng hồng, cả đời nàng có bao giờ gần gũi nam nhân đến mức vai tựa vào vai thế này đâu, lại còn là đệ tử của nàng. Nhưng Hồng Ảnh không thể phủ nhận cảm giác ấm áp, yên bình khi tựa vào người hắn...
"Uhm!" Hồng Ảnh e lệ gật đầu.
Lúc này sự yếu ớt mong manh của Hồng Ảnh khiến chính Dương cũng quên đi sự hung hăng bá đạo của sư phụ, trong mắt hắn bây giờ chỉ còn là một mỹ nhân yếu đuối đang rất cần sự chăm sóc của hắn.
Dương múc một muỗng cháo đút vào, đôi môi xinh đẹp của Hồng Ảnh hé ra, nàng khẽ húp nhẹ một ít cháo rồi ngừng lại, nhắm mắt nói: "Nóng quá!"
"Thần lửa mà sợ nóng? Sao Bảo Ngọc nó húp ì đùng ngoài kia mà?" Dương trợn mắt.
Hồng Ảnh nhìn đôi mắt trợn tròn của đệ tử, không hiểu sao trong lòng nàng dâng lên cảm giác muốn nhõng nhẽo với hắn, liền bĩu môi nũng nịu nói: "Nhưng ta thấy nóng! Ngươi thổi cho nguội đi!"
"Sư phụ bệnh thành con nít rồi sao?" Dương kinh nghi, nhưng vẫn nhẹ nhàng thổi nguội muỗng cháo rồi đút vào môi Hồng Ảnh.
"Ngon quá!" Hồng Ảnh mặt đỏ ửng, mắt nhắm tịt vì món cháo thơm ngon, trông đáng yêu đến mức Dương chỉ hận không dám ôm mặt nàng hôn ngấu nghiến.
Nói đến lửa, người ta liên tưởng đến sự nóng bỏng, hung bạo và nguy hiểm. Nhưng sẽ có lúc lửa trở nên mong manh vô hại, tưởng chừng một ngọn gió cũng đủ làm lửa vụt tắt. Như ngọn nến nhỏ trong bóng đêm, chở che ta, ta sẽ đáp lại ngươi bằng ánh sáng, ấm áp và bình yên...
Ăn cháo xong, Dương ngồi kể cho Hồng Ảnh nghe về quá trình phiêu lưu trong rừng Pù Mát, đôi lúc lại thêm thắt tình huống sao cho thật gay cấn, có lúc lại chém gió sao cho thật hài hước rồi dừng lại để được nhìn Hồng Ảnh khúc khích cười.
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Hồng Ảnh hỏi.
Dương si mê cảm thán: "Sư phụ, nàng cười thật đẹp..."
"Ta đâu có dạy ngươi cách nịnh nọt?"
Hồng Ảnh đỏ mặt đấm vào ngực Dương, do nàng đang yếu ớt nên cú đấm rất nhẹ nhàng, chứ nếu nàng còn sức mạnh thì Dương đã văng xa hàng trăm mét.
"Ta nói thật mà, không những lúc cười, mà bất cứ lúc nào sư phụ cũng đẹp vô cùng!"
Dương tiếp tục kể, đến cuối cùng thì thở dài tiếc nuối: "Tiếc là khi ta tỉnh lại thì cuộc thi đã kết thúc rồi, không đoạt được giải thưởng để tặng sư phụ..."
Hồng Ảnh ký đầu Dương một cái rõ nhẹ: "Ngốc! Ngươi nghĩ ta xem trọng chuyện giải thưởng sao? Những gì ngươi làm được đủ khiến sư phụ tự hào hơn nhiều!"
"Thật hả sư phụ? Nhưng ta đã bỏ chạy lúc con nhện tấn công..."
Hồng Ảnh nói: "Lần đó ngươi bỏ chạy là đúng, tránh cuộc đ-ng độ không cần thiết. Và lần ở thung lũng Thề Nguyền ngươi không bỏ chạy cũng là đúng, vì có rất nhiều người cần ngươi bảo vệ! Ngươi làm rất tốt, rất đúng ý ta!"
Dương liền tranh thủ: "Tốt thật hả sư phụ? Vậy ta có được thưởng không?"
"Chưa gì đã đắc ý! Ngươi muốn thưởng gì?" Hồng Ảnh nhướng mày hỏi.
"Để xem... Một nụ hôn cũng được lắm nha..."
"Biến!"
"Chỉ là một cái hôn vào má thôi mà sư phụ? Đây là cách thông thường để các vị sư phụ động viên đệ tử mà!" Dương bịa đặt.
"Thật sao?" Hồng Ảnh tuy hỏi nhưng thật ra thừa biết Dương nói đùa, nhưng bản thân nàng thật sự có phần tò mò, muốn trải nghiệm lại cảm giác có phần xấu hổ nhưng rất thoải mái khi hôn vào má Dương.
"Thật!" Dương gật đầu khẳng định.
"Được rồi! Lần này thôi đấy!" Hồng Ảnh đỏ mặt gật đầu.
Dương mừng rỡ tiến sát mặt mình vào mặt Hồng Ảnh, chờ đợi nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy ngây ngất của sư phụ thân yêu.
Hồng Ảnh đỏ mặt, đây là lần thứ hai nàng hôn một người, mà lần thứ nhất cũng chính là hôn vào mặt tên đệ tử bại hoại này. Mắt nàng nhắm lại, đôi môi hồng xinh đẹp khẽ nhô ra, tiến dần vào má Dương.
Nhưng tên Dương tham lam này được voi đòi tiên, khi vừa cảm giác gương mặt ấm áp của sư phụ tiến sát mặt mình thì hắn liền xoay mặt. Môi hai người chạm vào nhau.
"Tên đê tiện!" Hồng Ảnh lập tức nhận ra và phản xạ, quay sang lấy gối định đập vào mặt Dương nhưng hắn đã chạy biến đi, để lại một tràng cười khoái trá.
Bực dọc nhìn ra cửa,nhưng Hồng Ảnh lập tức dịu xuống, ngón tay thon dài khẽ đặt lên môi, gương mặt tuyệt trần khẽ nở một nụ cười e thẹn...
Dương trở lại với chuỗi ngày tu luyện, do Hồng Ảnh không thể áp chế huyết hỏa nên hắn phải tự áp chế một cách vất vả và đau đớn. Cũng không còn vị sư phụ nghiêm khắc luôn dõi theo, thay vào đó là một sư phụ mong manh luôn cần hắn chăm sóc.
Hồng Ảnh tuy yếu ớt nằm một chỗ nhưng không hề buồn chán. Cứ mỗi khi tu luyện xong, Dương lại nấu ăn mang vào cho nàng, lại sợ nàng buồn chán nên lôi ra nhiều câu chuyện về một thế giới rất kỳ lạ và thú vị để kể cho nàng nghe. Biết Hồng Ảnh khó ngủ nên đêm nào hắn cũng kể chuyện đến khi nàng ngủ thiếp đi mới chịu trở về phòng.
Có lần thức quá khuya, Hồng Ảnh sợ Dương mệt mỏi nên giả vờ ngủ đi, nào ngờ phát hiện ra tên đệ tử này còn lén hôn nhẹ lên trán mình. Nhưng đã lỡ "ngủ" rồi nên đành vờ như không biết, đến khi tên đệ tử kia đóng cửa phòng thì nàng mới xấu hổ úp mặt vào gối, trong lòng thầm nguyền rủa Dương nhưng ngoài mặt thì cứ cười một mình.
Hôm sau và hôm sau nữa, Hồng Ảnh khi buồn ngủ lại cố ý nhắm mắt, thầm chờ đợi một nụ hôn "lén" từ tên đệ tử, dù mỗi lần bị hắn hôn là nàng lại cảm thấy xấu hổ đến mức phải úp mặt vô gối. Sống trăm năm ngàn năm, nhưng về chuyện tình cảm nam nữ thì quả thật Hồng Ảnh nhà ta chỉ bằng thiếu nữ mới lớn...
Như mọi ngày, Dương lại ra sân nhà tu luyện đến chiều.
Đang luyện thì Dương nghe có tiếng chân, là Hồng Ảnh khập khiểng bước ra.
"Sư phụ! Sao người không nghỉ ngơi?"
Hồng Ảnh đáp: "Nằm hoài khó chịu quá, cảm thấy đi lại được rồi nên ta muốn ra ngoài này hóng gió."
Dương vội tiến lại đỡ Hồng Ảnh, dìu nàng ngồi xuống bên đồi, cùng hướng mắt về hoàng hôn.
Hoa lá nhẹ đưa, muông chim ríu rít, tạo ra một khúc nhạc êm đềm...
Gió khẽ lay, thoảng đưa hương tóc ai đó vào mũi ai kia...
Si dại...
Hai cánh tay vô tình khẽ chạm nhau...
Xao xuyến...
Tim ai đó tự nhiên đập nhanh, thẹn thùng...
Sao lạ quá...
Không ai biết nói với ai câu nào...
Xa xa, mặt trời đỏ dần rơi...
Hồng Ảnh len lén liếc mắt sang, thấy Dương đang chăm chú nhìn nàng...
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Dương đáp: "Nàng đẹp..."
"Láo xược!"
"Nhưng ta chỉ nói sự thật mà..."
Hồng Ảnh nói: "Nhưng không được gọi ta là nàng..."
"Ta thích gọi như vậy, nếu lúc này không gọi, sau này ta sẽ không có cơ hội..." Dương đáp.
Hồng Ảnh tròn mắt ngạc nhiên: "Ngươi muốn rời đi?"
"Sao sư phụ nghĩ vậy?" Dương cũng ngạc nhiên chẳng kém.
"Nếu không thì sao ngươi bảo không có cơ hội?"
Dương hiểu ra, liền hỏi: "Vậy nếu ta đi, sư phụ có buồn không?"
"Không! Vẫn như xưa thôi có gì phải buồn?" Hồng Ảnh đáp, che giấu cảm giác trái tim đang thắt lại, không hiểu vì sao...
Dương thở dài ra vẻ tiếc nuối: "Còn ta thì buồn lắm..."
Hồng Ảnh hỏi: "Ngươi có gì mà buồn? Chẳng phải ngươi có rất nhiều bạn bè sao? Nào là bé My, bé Nguyệt, cả cô bé Linh Nhi mới quen nữa..."
Hồng Ảnh kể tên mà không hề biết che giấu đi thái độ dỗi hờn của bản thân, để cho Dương lập tức nhận ra: "Sư phụ, nàng ghen sao?"
"Ơ! Ghen là gì?" Hồng Ảnh nhìn Dương, mắt tròn vờ ngây thơ hỏi.
Gió nhẹ đưa ngang, những ngọn cỏ mong manh khẽ lay như đang múa...
Dương nhẹ nhàng áp môi hắn vào môi Hồng Ảnh...
Mềm mại...
Rồi khi Hồng Ảnh còn chưa kịp phản ứng, Dương đã rời môi, tay hắn nhẹ véo lên má nàng.
"Sư phụ ngốc! Ta đâu có nói là ta sẽ đi!"
Hồng Ảnh mặt đỏ bừng: "Vậy sao ngươi nói..."
Dương ngắt ngang: "Ý ta nói sau này không có cơ hội, là vì sau này sư phụ hồi phục rồi, ta gọi sư phụ là nàng thì có còn ngồi đây không, hay bị đánh văng xa tít mù khơi rồi?"
"Ý ngươi nói ta hung dữ?" Hồng Ảnh trừng mắt, nhưng trong lòng nàng dâng lên cảm giác hân hoan khó hiểu.
"Ách! Không có, ý ta là nàng rất mạnh mẽ..."
"Còn dám gọi ta là nàng?"
Cùng một biểu hiện hung hăng đe dọa, nhưng Dương không còn cảm thấy nguy hiểm, không phải do Hồng Ảnh thay đổi, mà do vị thế hai người thay đổi, khi Dương yếu hơn, hắn thấy Hồng Ảnh đáng sợ, còn khi Dương mạnh hơn, hắn thấy ở nàng sự hoạt bát đáng yêu...
Lần nữa thấy Dương chăm chú nhìn mình, Hồng Ảnh hỏi: "Ngươi lại nhìn gì đấy?"
Lần này Dương không đáp, tay hắn lén choàng qua eo kéo Hồng Ảnh sát vào người mình, môi hắn áp vào môi nàng...
"Uhm! Úm!" Hồng Ảnh chống cự yếu ớt.
Dương được đà làm tới, đưa một ít linh lực vào lưỡi, tách môi Hồng Ảnh tiến vào lưỡi nàng...
Binh!
Vừa đưa lưỡi mình vào lưỡi Hồng Ảnh, Dương bất ngờ bị nàng tung chưởng đánh bật ra, lăn lông lốc xuống chân đồi.
Hồng Ảnh nhìn Dương rồi khó tin nhìn bàn tay mình, vốn nàng thẹn quá khi lưỡi Dương đưa vào môi nên theo phản xạ đẩy hắn ra, nhưng rõ ràng trước đó nàng hoàn toàn không còn chút linh lực nào...
"Chẳng lẽ..." Hồng Ảnh thầm nghĩ.
Dương lúc này mới bò lên, một chưởng của Hồng Ảnh thật ra không mạnh, chẳng qua là hắn không đề phòng.
"Ui da... Su phụ định giết ta sao..."
"Đáng đời ngươi! Tên bại hoại!" Hồng Ảnh mắng, che đi sự e thẹn.
Dương cười hề hề cho qua, sau đó quay đầu đi vào nhà, vừa đi vừa nói: "Thôi tối rồi, sư phụ vào nghỉ ngơi đi, ta nấu cơm cho sư phụ ăn!"
"Khoan đã!" Hồng Ảnh gọi theo.
"Dạ?" Dương hỏi.
Hồng Ảnh cúi mặt thẹn thùng: "B... bế ta vào... ta đi không nổi nữa..."
Dương mỉm cười, sau đó tiến lại, hai tay bế cơ thể mềm mại của sư phụ vào phòng, hương da thoang thoảng...
Long Cung - Long Thành
Mỹ nữ áo đỏ sắc sảo mặn mà ngồi hát vu vơ, tay uyển chuyển thêu hình lưỡng long tranh châu...
Cửa sổ chợt hé mở, gió khẽ lùa qua, màu áo hồng lã lướt chẳng biết từ khi nào xuất hiện trong phòng.
Mỹ nữ áo đó nhìn bóng dáng kia, tròn mắt hỏi: "Ngươi là ai? Sao dám đột nhập vào Long cung?"
"Ngươi không nhận ra ta?" Vy Ái hỏi, trên gương mặt quyến rũ tuyệt trần lộ rõ sự ngạc nhiên.
Diễm đáp: "Ta không quen ngươi!"
"Ta là Vy Ái, là sư phụ của ngươi đây!"
Diễm không đáp, chỉ nghi hoặc nhìn Vy Ái.
Một hình bóng khác lại xuất hiện.
"Vy Ái! Đã lâu không gặp!" Thần Long nói.
"Thần Long! Chuyện này là sao? Diễm gặp chuyện gì?"
Long Mẫu Thần Long thở dài: "Tổn thương linh hồn, mất một phần lớn ký ức!"
"Là kẻ nào làm? Còn sống chứ?"
"Bình tĩnh! Diễm vì bảo vệ con trai nên trọng thương..."
"Tại sao cứ phải như vậy? Họ có tội tình gì?" Vy Ái tự hỏi, sau đó nàng rời đi, gương mặt tuyệt trần khóc nức nỡ...
Thần Long đứng nhìn theo, khẽ thở dài: "Vy Ái, người vô tội nhất, đáng thương nhất chẳng phải chính là ngươi sao..."