Vòng 2 của cuộc thi Tân tú tranh tài, phần thi luyện kim đang chuẩn bị khởi tranh.
Nguyên liệu được đưa đến, trọng tài ra hiệu khởi tranh, 20 thí sinh bắt đầu chọn ra phụ liệu thích hợp rồi cân đo đong đếm để tìm cách phối thành một hợp chất hoàn hảo nhất cho quá trình luyện kim, mỗi người mỗi kiểu.
15 phút trôi qua, đa phần các thí sinh đều định lượng xong phụ liệu, bắt đầu thực hiện quá trình luyện kim. Dương cũng không ngoại lệ, lại còn cố tình giả vờ có phần lóng ngóng phân chia phụ liệu như các thí sinh khác.
Ngoài nguyên, phụ liệu, ban tổ chức còn hỗ trợ thí sinh một bộ dụng cụ luyện kim mini trông tựa như một máy xay sinh tố ở thế giới của Dương, đầu tiên, thí sinh cần bỏ nguyên liệu chính là viên bi đồng vào máy, thực hiện quá trình nung chảy.
Dụng cụ luyện kim này vốn là một loại tiên bảo sơ cấp Hỏa thuộc tính, chỉ cần thí sinh đưa linh lực vào hỗ trợ thì nhiệt độ sẽ tăng khá nhanh, với linh lực cấp Tá như Dương thì có thể lên đến hơn ngàn độ C trong vài phút.
Sau khi đồng bị nung chảy, các thí sinh bắt đầu cho từng loại phụ liệu vào và điều chỉnh linh lực hỗ trợ quá trình dung hợp. Các loại dụng cụ luyện kim thông thường sẽ có hỗ trợ tính năng dụng hợp tự động để Linh Sĩ cũng có thể luyện kim, nhưng đây là cuộc thi nên quá trình này thí sinh phải tự làm lấy.
Sau khi quá trình dung hợp kết thúc, nhiệt độ giảm xuống, khối linh đồng bắt đầu kết tụ thành hình. Cuối cùng là quá trình làm nguội.
20 khối linh đồng lần lượt ra đời, trông hình dáng các viên này có phần thô sơ hơn ban đầu nhưng màu sắc thì sáng hơn, bóng hơn và có chút long lanh óng ánh, bởi vì chúng là những viên đồng có mang linh lực.
Thời gian kết thúc, Dương do nhấn nhá nên trở thành người thứ 3 hoàn thành bài thi, người hoàn thành đầu tiên là Luyện Viễn Trung, kế đến là Long Mi, Hồ Đào cay cú xếp hạng 4.
Kiểu chấm điểm khiến Dương buồn cười nhớ đến những cuộc thi nấu ăn, ban giám khảo gồm 4 vị tông sư của giả kim hội ngồi ở một phía khán đài. 20 thí sinh chia làm 5 hàng, hàng đầu là 4 người hoàn thành nhanh nhất, hàng cuối là 4 người hoàn thành chậm nhất, mỗi người đều cầm một hộp chứa thành phẩm mang đến cho giám khảo chấm điểm.
Dựa theo tốc độ hoàn thành và chất lượng thành phẩm, Luyện Viễn Trung đạt 87 điểm, Long Mi đạt 89 điểm, Dương đạt 90 điểm và Hồ Đào đạt 92 điểm.
Dương khịt mũi khinh thường khi thấy kết quả, đồng thời bên tai trái cũng nghe hai tiếng tương tự, là của Long Mi và Viễn Trung, lý do là vì bài thi của Hồ Đào, người chấm điểm là ông ngoại hắn, Bành Chân tông sư. Cháu thi ông chấm điểm, nghe đã thấy buồn cười, rất nhiều người khinh thầm trong bụng nhưng chẳng ai dám nói, làm giả kim tông sư của giả kim hội có thể nói là quyền thế ngập trời, tiền của ngập đất, đắc tội với lão thì chỉ có nước nghỉ làm ăn.
Lại nói đến điểm số của Dương, 90 điểm, điều này khiến cho nhiều người bất ngờ.
"Tên Lâm gia đó mà cũng đạt 90 điểm, khả năng gian lận là rất cao!"
"Đúng vậy, chắc chắn là hắn biết đề nên luyện trước nhiều lần rồi!"
"Ta không nghĩ vậy! Lâm gia chính là gia tộc luyện kim, tên này luyện giỏi cũng không có gì lạ!"
"Đúng! Trước giờ Lâm gia chưa bao giờ qua được vòng đầu nên làm gì có dịp thể hiện khả năng luyện kim."
"Dù luyện kim có giỏi, nhưng đến phần luyện bảo sẽ tịt ngòi ngay thôi!"
"Phần thi sau hắn mà không hạng bét thì ta ở truồng chạy một vòng sân!"
Kết thúc phần 1 vòng 2, cộng với 89 điểm của vòng 1, Dương đạt tổng điểm 169, vươn lên hạng 2. Gọi là hạng 2 nhưng thực ra Dương xếp thứ 4, bởi vì 3 thí sinh dẫn đầu là Trung, Mi, Đào cùng có 173 điểm.
Sau khi kết thúc quá trình chấm điểm, các thí sinh trở lại vị trí nghỉ ngơi rồi bắt đầu phần thi thứ 2 của vòng 2.
Phần 2: Luyện bảo, các thí sinh sẽ bốc thăm chọn ra 2 bộ phận gần giống nhau của 2 loại linh bảo cao cấp khác nhau, 2 bộ phận này bị tháo ra thành hàng trăm mảnh chi tiết nhỏ và trộn lẫn vào nhau, các thí sinh trong vòng 100 phút phải lắp ghép lại thành 2 bộ phận hoàn chỉnh. Điểm số dựa vào thời gian hoàn thành bài thi, ngoài ra nếu làm hư hại chi tiết hoặc không hoàn thành trong thời gian hạn định sẽ bị loại trực tiếp.
Phần lắp ghép này tương tự như trò chơi lắp ghép mô hình, nhưng bài thi không cho phép dùng bản hướng dẫn sử dụng, lại có nhiều chi tiết tương đồng, kích thước và hình dáng giống hệt nhau nhưng khác về khối lượng và chất liệu, còn có những chi tiết nhỏ đến nỗi phải dùng kính lúp rọi mới thấy rõ, khiến các thí sinh vô cùng chật vật.
Với sự hỗ trợ của Google, Dương hoàn thành phần thi một cách hoàn hảo sau 83 phút, nhận được 92 điểm, đồng hạng 2 cùng Viễn Trung với tổng điểm 231, Long Mi tiếp tục dẫn đầu với 232 điểm. Ngoài ra, trong phần thi này có đến 8 thí sinh bị loại vì không hoàn thành trong thời gian yêu cầu hoặc làm hư hại chi tiết.
Lần này thì khán giả hoàn toàn bất ngờ, bài thi là được bốc thăm công khai, chọn ra bộ phận từ hàng trăm món linh bảo cao cấp khác nhau nên gần như chắc chắn không thể có gian lận, vậy mà thí sinh của Lâm gia bị mọi người xem thường kia lại hoàn thành xuất sắc.
Vẫn có nhiều người nghi ngờ: "Chắc hắn trúng tủ!"
"Hay là gian lận ở khâu bốc thăm?"
Nhưng đa phần bắt đầu công nhận "tài năng" của Dương: "Xem ra chúng ta lầm rồi, Lâm gia cuối cùng cũng sinh ra một tài năng xuất chúng."
"Không biết vòng sau thế nào, nhưng xem thành tích hiện tại của hắn thì có thể nói là kỳ tích cho Lâm gia."
Đột nhiên dâng lên một tràng la ó, một tên đàn ông trung niên cởi phăng quần áo, trần truồng từ khán đài phóng xuống chạy gần nữa vòng sân rồi bị bảo vệ tóm cổ mang ra ngoài.
Tình huống xấu hổ nhưng hài hước là dấu chấm cho phần thi thứ hai, 12 thí sinh được nghỉ ngơi ăn uống sau hai phần thi căng thẳng, sau đó mới bước vào phần thi thứ 3.
Phần 3: Luyện đan, tất nhiên không bắt thí sinh tìm dược liệu hoặc luyện dược thành đan, việc này có thể mất từ vài ngày đến cả tháng. Phần thi này là thi "ngửi".
Sản phẩm của luyện bảo gọi là Bảo Vật, còn sản phẩm của luyện đan gọi là Bảo Đan, cũng tương tự như bảo vật, bảo đan chia làm các loại: Linh Đan, Tiên Đan, Thánh Đan, Thần Đan, mỗi loại cũng chia ra hạ cấp, trung cấp, cao cấp và siêu cấp. Khác với các loại thuốc thông thường dùng để trị bệnh, tăng cường sức khỏe, bảo đan là các sản phẩm dùng để chữa thương, trị linh độc, tăng cường linh lực, phát triển linh hồn... nói dễ hiểu, bảo đan chính là thuốc cho linh hồn.
Phần thi thứ 3 tưởng chừng nhẹ nhàng nhất nhưng thực ra là khó nhất, mỗi thí sinh bốc thăm chọn ra một khối hộp đen, những hộp này được đánh số thứ tự bốc thăm, mỗi hộp giấu một viên linh đan trung cấp, chỉ chừa lỗ thoát hơi cho thí sinh dự thi ngửi mùi và đoán ta thành phần của viên thuốc. Đừng nghĩ đến việc dựa vào mùi đoán ra tên thuốc rồi từ tên thuốc đoán ra nguyên liệu, bởi những viên linh đan này đều dùng nguyên liệu tạo ra mùi gần giống nhau, trừ khi ngươi là luyện đan tông sư lâu năm mới có thể dựa vào mùi mà đoán ra tên linh đan chính xác trong hàng trăm loại linh đan tương tự nhau.
Đấy là nói với người thường, còn Dương sở hữu "kiến thức siêu việt" nên khỏi cần ngửi cũng biết trong hộp có gì, nhưng tất nhiên hắn sẽ không dại dột mà thể hiện ra hết.
Mỗi thí sinh được phát giấy bút ghi lại những thành phần mình đoán ra, trong khi các thí sinh khác úp mặt vô hộp hít như lũ nghiện, Dương cũng giả vờ hít theo, nhưng thật ra đang chờ đợi kết quả của các thí sinh khác, xem đáp án của người nào đúng nhiều nhất thì hắn cũng đáp đúng số điểm tương đương, vừa đủ duy trì top đầu vừa tránh bị nghi ngờ.
Kết quả là Long Mi đoán đúng 18 trên 50 dược liệu, nhận 36 điểm, Dương đoán đúng 19 loại, nhận thêm 38 điểm thành 269 điểm, vươn lên ngôi đầu, Long Mi hạng 2 với 268 điểm, Viễn Trung hạng 3 với 261 điểm và Hồ Đào xếp hạng 4 với 260 điểm, đây là 4 thí sinh lọt vào vòng 3, vòng chung kết xếp hạng.
Thành tích xuất sắc giúp Dương từ một kẻ bị xem thường nhất cuộc thi trở thành ứng cử viên hàng đầu cho chức vô địch, những tiếng bàn tán khinh thường không còn xuất hiện mà thay vào đó là những tràng vỗ tay khâm phục, những lời khen, những câu hỏi về thông tin của Lâm Tráng Dương Lâm gia. Thậm chí nhiều vị giả kim đại sư, tông sư đang theo dõi cuộc thi cũng gật gù tán thưởng, còn có người đánh giá Dương cao hơn Trung, Mi và Đào, không phải vì Dương cao điểm hơn, mà vì so về tiền của và gia thế thì Dương thua xa 3 người này.
Vòng thi thứ 2 kết, thúc, Lâm Tráng Dương vụt sáng, vừa ra về liền bị hàng chục phóng viên nhào tới bao vây hỏi thăm sức khỏe cha chú, chồng con, khả năng sinh lý đủ kiểu, đến nỗi giả kim hội phải sai bảo vệ ra giải tán đám đông, sau đó cho xe cùng hai vệ sĩ cấp Linh Tướng hộ tống Dương về tận chung cư Lâm gia.
Chung cư Lâm gia trang hôm nay vẫn còn tâm lý e ngại nên không dám đi cổ vũ Dương, cuộc thi hàn lâm này cũng không chiếu trực tiếp vì chủ trương bảo vệ riêng tư cho nhân tài, nên cả bọn ngồi trước sân ký túc xá chờ Dương mang kết quả trở về.
Gia chủ Lâm Chi Khánh đứng đứng ngồi ngồi, đi đi lại lại, kết quả là quên mất vị trí ghế, ngồi nhầm xuống một cọc đá nhọn đâm rách cả quần, đang được mọi người đỡ dậy thì một chiếc xe kéo bằng linh mã sang trọng tiến vào sân chung cư, ngoài cổng còn có hai vị Linh Tướng đứng gác ngăn người ngoài tiến vào.
Mồm toàn bộ người Lâm gia đồng loạt há to khi hình bóng thanh niên quen thuộc bước xuống, hắn nhe răng cười, nắm tay giơ ra, ngón cái bật lên báo hiệu tin mừng.
Lâm Chi Khánh run run hỏi: "Đ... đậu rồi?"
Dương nhìn gương mặt ứ nước mắt của lão Khánh, lại nhìn những gương mặt đầy chờ mong của những người khác, trong lòng dâng lên một tràng cảm xúc. Vốn ban đầu không hề có tí tình cảm nào, vốn là lợi dụng lẫn nhau, vốn là không hề có tí quan hệ, mà giờ đây hắn lại cảm thấy rất đồng cảm, rất thương tâm. Cái gia tộc này vì kênh mặt mà phải cúi đầu, vì kêu ngạo mà phải nhục nhã.
Nhưng nghĩ kĩ lại, họ không đáng kêu ngạo sao? Một nhánh nhỏ yếu nhất Long tộc, chỉ bằng vào nỗ lực đào khoáng, luyện kim mà vươn lên trở thành một thành viên của giả kim hội cao quý, họ bị chê cười vì giả kim thuật tổng thể họ không bằng ai, nhưng thực tế về luyện kim thuật thì có mấy ai bằng họ? Họ bị sỉ nhục, bị khinh khi, thật sự là do họ kêu ngạo, hay là do người đời ghen ghét?
Dương mỉm cười, bao nhiêu cay cú chán ghét trong lòng đã tan biến, gật đầu đáp nhẹ: "Vào chung kết rồi bác..."
Những đứa trẻ mừng rỡ múa may hò hét, trong lòng đem Dương thành thần tượng anh hùng, những thanh niên nam nữ phấn khởi hoa hô, những nhục nhã trong lòng bị tự hào dìm chết, những người trung niên, những người lớn tuổi im lặng, nước mắt trào ra trong niềm hân hoan giải thoát.
Làm quá, chỉ vào chung kết thôi chứ đã vô địch đâu?
Họ cần gì vô địch? Lỗi lầm của thế hệ trước khiến cho thế hệ sau không dám ngẩng cao đầu, giờ đã được thế hệ này bù đắp, từ giờ họ không cần ngẩng cao đầu, chỉ cần không phải cúi mặt xuống.
Thêm một trận ăn mừng, lần này là suốt đêm.