Đối diện là Liêu Thiên Ý, xung quanh là hàng chục người đang liều mạng xông vào tấn công mình, trong lòng Dương không hề có chút ý nghĩ nào về vấn đề nên đánh hay nên chạy, điều khiến hắn hoang mang là tại sao cả nàng lẫn người xung quanh không cho hắn cơ hội nói một lời giải thích?
Ở đối diện, Liêu Thiên Ý cũng nhận thấy sự hoang mang trong mắt Dương, lòng nàng cũng hoang mang không kém. Nàng hiểu rằng những kẻ có thể luyện thành Tử Vong hệ là kẻ có khả năng giết người không gớm tay, nhưng điều đó không khiến nàng ác cảm với Dương, nàng ngăn chặn hắn, một phần là vì Lưu Tấn Vũ cũng là người Long tộc như nàng, một phần là vì trong lòng nàng không hiểu sao lại không muốn kẻ tên Lý Hữu Thực này trở thành người tàn ác.
Hữu Thực vô ý, nhưng Thiên Ý tưởng rằng hắn cố ý ra tay tàn độc...
Thiên Ý muốn khuyên ngăn, nhưng Hữu Thực lại tưởng rằng nàng đang muốn diệt trừ hắn...
Nhìn Hữu Thực đứng như tượng đá giữa vòng vây, Thiên Ý cảm nhận được sự cô độc trong mắt hắn. Không hiểu sao, nàng không muốn hắn cô độc...
Chân nàng khẽ động, định bước đến kề vai sát cánh...
Nhưng chân hắn cũng động...
Tử vong khí ma mị toát ra trên chân, hắn giậm mạnh chân xuống đất...
Rồi một thân hình khô khốc trồi lên, đưa lưng về phía Hữu Thực và đối diện Thiên Ý.
Tất cả những kẻ đang xông đến giật mình khựng lại, bởi vì gã âm binh vừa xuất hiện toát ra khí chất hoàn toàn khác biệt với bọn âm binh trước đó...
Dương giậm chân thêm một cái, lại thêm mười âm binh trồi lên, tạo thành một bức tường ngăn cách Dương và người xung quanh.
Ai đó run rẫy thốt lên: "Hắn... hắn có thể triệu hồi âm binh!"
Người khác nuốt nước bọt trấn tĩnh rồi nói: "Không những vậy, tất cả đều là cấp Tướng! Không! Tên âm binh đối diện Liêu Thiên Ý hẳn là âm binh cấp Vương! Thậm chí ta còn cảm thấy tên này mạnh hơn hai âm binh cấp Vương trước đó!"
Một người khác có hiểu biết hơn, run lẫy bẫy nói: "Triệu hồi người chết là linh thuật cao cấp và khó thực hiện của Tử Vong hệ... Nhưng hắn chỉ là Linh Tướng, mỗi một cú giậm chân lại có thể gọi dậy một âm binh cấp Vương hoặc mười âm binh cấp Tướng... Đây... đây là không thể nào!"
Người khác thì không thể, nhưng Dương thì có thể... Sát Thần - Ngự Tử Thuật, thuật khống chế Tử Vong khí hàng đầu, có thể giúp người dùng triệu hồi và khống chế âm binh. Khi cứu Thiên Ý, Dương đã dùng biện pháp cách không đưa Tử Vong khí của hắn vào gã âm binh để chiếm quyền điều khiển tên âm binh này rồi thu lại Tử Vong khí để kết thúc nhiệm vụ của gã âm binh, hiện tại thì Dương dùng Ngự Tử Thuật này để triệu gọi xác chết, lượng Tử Vong khí và chất lượng Tử Vong khí sẽ quyết định số lượng và cấp bậc tối đa của âm binh có thể triệu gọi! Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có xác chết để triệu gọi, và nhược điểm lớn nhất là khi triệu gọi cần phân tâm và phải duy trì linh lực để điều khiển âm binh nên bản thân người triệu gọi sẽ gần như mất đi khả năng tự vệ.
Lại nói thêm về thứ gọi là Tử Vong khí, ở đây có sự khác biệt lớn với các thuộc tính nguyên tố như hỏa, lôi, quang... Như hỏa linh lực, chỉ cần còn linh lực thì còn có thể tạo ra lửa, lượng lửa gần như phát triển theo sự phát triển của linh hồn, nhưng Tử Vong khí thì khác, thứ này chỉ có một lượng nhất định trong linh hồn người luyện thành hệ Tử Vong, khi dùng hết thì cần một thời gian dài đề khôi phục, và cách nhanh nhất để tăng lượng Tử Vong khí trong linh hồn là sát sinh, giết được sinh vật (bao gồm cả người) có linh hồn càng mạnh thì Tử Vong khí trong linh hồn càng phát triển.
Tử Vong khí không chia thành nhiều loại như dị hỏa, dị lôi, chỉ có phân biệt độ thuần khiết, Tử Vong khí thuần khiết nhất là Tử Vong khí hoàn toàn sinh ra vì ý muốn giết người, chứ không pha tạp những lý do khác như giết người vì tình cảm, giết người cướp của, giết người vì thù hận...
Trở lại với Dương - Lý Hữu Thực, trong tình huống bị bao vây, chỉ với hai cú giậm chân đã lật ngược tình thế với một đội quân âm binh mạnh mẽ. Điều này gây ra sự chấn động không hề nhỏ trong lòng những người đang có mặt, kẻ đứng trong vòng bảo vệ của đội quân âm binh kia lúc này chẳng khác nào một vị vua giữa chiến trường, vua âm binh!
Rồi tất cả nín thở khi Hữu Thực lạnh lùng cất tiếng, không ai rõ là hắn nói với bọn âm binh hay nói với người xung quanh: "Đến cái giậm chân thứ ba của ta, kẻ nào còn ở lại... Chết!"
Từ "Chết" lạnh lùng và âm hiểm như tiếng nói của ma vương từ địa ngục gọi về, vòng người hoảng sợ vội vã quay đầu chạy tứ tán mà không chờ đến lần giậm chân thứ 3 của Dương, Lưu Tấn Vũ cũng được một người cõng đi.
Liêu Thiên Ý vẫn đứng yên, Phan Phúc Pháp và Bành Thu Thúy vẫn đứng yên, ngoài ra còn một người, là Tuyết Ly.
Khác với thần thái bình tĩnh của Dương và ba người khác, Tuyết Ly mặt ướt lệ, răng nghiến chặt, tay cầm kiếm run rẫy, Lưu Tấn Vũ là người nàng yêu thương và hâm mộ, vậy mà bị tên Hữu Thực tàn bạo này đánh thành tàn phế. Thần tượng bị hạ nhục, người yêu bị hãm hại, tuy rất sợ nhưng thù hận đã lấn át nỗi sợ trong nàng, nàng muốt giết Lý Hữu Thực bằng mọi giá!
"Ta giết ngươi!!!" Tuyết Ly mất hết lý trí, nàng hét liên, kích hoạt Long hóa và giương kiếm liều mạng xông đến...
"Đứng lại!" Phúc Pháp giật mình quát lên, nhưng đã không kịp xông vào can ngăn nàng.
Dương vốn chỉ có ý định hù dọa chứ nào muốn giết người, khi thấy Tuyết Ly xông đến, liền điều khiển hai tên âm binh cấp tướng tiến lại ngăn cản nàng.
Hiểu lầm, Liêu Thiên Ý sợ rằng Dương sẽ ra lệnh cho hai tên âm binh giết chết Tuyết Ly, vội vàng vung tiêu chém một đường tiêu diệt hai tên âm binh của Dương, sau đó chính nàng cũng xông lên, dùng tốc độ cực nhanh dễ dàng vượt qua tên âm binh cấp Vương của Dương và tiếp cận hắn. Không phải để hạ Dương, mà để bảo vệ hắn, vì nàng biết nhược điểm của triệu hồi âm binh chính là mất khả năng tự vệ, nàng giết hai tên âm binh để cứu Tuyết Ly đồng nghĩa với việc đặt Dương vào thế nguy hiểm, nên nàng lập tức xông lên để che chở hắn...
Nhưng Dương cũng hiểu lầm, hắn tưởng rằng Thiên Ý trợ giúp Tuyết Ly để đánh bại mình, nên vội vàng giương Tử Tình kiếm ra để tự vệ. Động tác giương kiếm của Dương lại khiến Thiên Ý tưởng rằng hắn muốn dùng kiếm này giết Tuyết Ly, vậy là nàng xoay mình vung tiêu đánh văng Tử Tình kiếm ra khỏi tay hắn. Tuyết Ly đã lao đến, nước mắt khiến nàng chỉ thấy thân ảnh mờ nhạt trước mắt, cứ thế giương kiếm đâm vào.
Lúc Tuyết Ly đâm kiếm chính là lúc Thiên Ý đang xoay mình đánh bật Tử Tình kiếm khỏi tay Dương, mũi kiếm mang băng linh lực của Tuyết Ly đâm vào lưng Thiên Ý. Cấp bậc tương đương, nhưng Tuyết Ly đang Long hóa còn Thiên Ý đang dồn lực để cản kiếm của Dương, kết quả là mũi kiếm kia đâm xuyên qua lưng Thiên Ý, mũi kiếm nhọn hoắc lộ ra giữa ngực nàng...
"Thiên Ý!"
Dương không hề thích cái cảnh người khác vì che chở cho mình mà bị thương, dù trường hợp của Thiên Ý chỉ là vô tình. Cái cảnh Diễm bảo vệ mình trước Long Hán hiện ra trong đầu hắn, thù hận nổi lên, hắn kéo Thiên Ý tránh sang bên, tay bóp chặt thành nắm đấm tung về phía Tuyết Ly.
Nhưng Thiên Ý bất ngờ xoay người lần nữa, lưng nàng đưa ra đón lấy cú đấm của Dương, đúng vào vị trí vết kiếm đâm của Tuyết Ly.
Binh!
Chỉ là một đòn đánh bình thường trong cơn tức giận, Thiên Ý cũng kịp phòng ngự, nhưng chấn động không tránh khỏi làm vết thương của nàng đau nhói...
Dương như thất thần, tình thế biến chuyển liên tục khiến trong đầu hắn sinh ra hoảng loạn: "Ta xin lỗi... ta không cố ý... Nhưng tại sao... tại sao cứ xen vào chuyện của ta?"
Thiên Ý vẫn đưa lưng về phía Dương, không ai thấy mắt nàng đang rơi lệ, chính nàng cũng không biết tại sao nàng rơi lệ, và nàng còn đang rất hoang mang: "Ta... ta và ngươi đã từng quen biết nhau phải không?"
Dương cũng có cùng một câu hỏi, và đương nhiên cũng không có đáp án như đã từng không có đáp án: "Ta không biết... Ta cảm thấy nàng rất thân quen, nhưng lại không hề có chút ấn tượng nào về nàng trong ký ức..."
Dương định nói ra rằng hắn đang cải trang, nhưng Thiên Ý lên tiếng trước: "Không hiểu sao khi nhìn ngươi làm điều ác thì bản thân ta lại muốn ngăn cản, không phải ngăn cản cái ác, mà là ngăn cản ngươi đi sai đường... Có lẽ... do ta quá nhiều chuyện..."
Rồi nàng đẩy Tuyết Ly ra, cất bước rời đi.
"Để ta giúp nàng trị thương..."
"Không cần!"
Dương muốn bắt Thiên Ý lại để cưỡng ép chữa trị, nhưng hắn không làm, có lẽ bởi vì lời đáp của nàng quá dứt khoát...
Áo trắng của Thiên Ý cô độc tan vào sương tím...
Nhìn Tuyết Ly quỳ gục xuống, nước mắt tuôn như mưa, Phúc Pháp lấy khăn tiến đến định giúp nàng lau nước mắt.
"Tránh xa ta ra!"
Phúc Pháp nhìn Dương và thở dài, điều này làm lòng Dương ấm hẳn lên, bởi ánh mắt Phúc Pháp nhìn hắn là ánh mắt cầu cứu chứ không phải ánh mắt thù địch như những người khác.
Dương nói: "Ta không cố ý, khi đó ta đã thu lại toàn bộ Tử Vong khí, hơn nữa lúc đó Tấn Vũ Long hóa nên cũng không đến mức chắc chắn chết, chỉ cần đưa ra ngoài nhờ Linh Vương có sinh mệnh lực cứu chữa là sẽ dần hồi phục."
Dứt câu, Dương quay đầu rời đi về hướng ngược với hướng đi của Thiên Ý.
Có tiếng chân bước theo, hắn quay đầu lại, là Phúc Pháp, tên này bật ngón tay cái lên nháy mắt với Dương và nói: "Ngươi thật lợi hại! Có muốn tuyển đồ đệ không?"
Dương mỉm cười lắc đầu: "Đồ đệ thì không cần! Bạn bè thì được..."
Chợt có tiếng chân khác chạy đến, Dương nhìn Thu Thúy và ngạc nhiên hỏi: "Sùng Hạo! Ngươi đi theo ta làm gì?"
Thu Thúy trừng mắt: "Ta không phải Sùng Hạo! Ngươi là kẻ ác, Sùng Hạo nhất định sẽ đến trừng trị ngươi, cho nên ta theo ngươi để chờ xem cảnh ấy!"
Dương bật cười: "Được! Ta là kẻ ác, kẻ ác thì phải có biệt danh ngầu một chút... Tử Vong Đại Ma Đầu thì sao?"
Thu Thúy khinh bỉ: "Hừ! Ngươi là thằng âm binh thì có! Vua của âm binh!"
"Được! Vậy thì ta là Vua Âm Binh! Ha ha..."
Long thành, nơi một điện thờ uy nghiêm...
Một thân ảnh ngồi xếp bằng giữa điện thờ, mình trần khoe cơ thể khỏe mạnh săn chắc, mắt hắn nhắm hờ, bên cạnh là một cây thương vàng đang bay lơ lững giữa không trung. Người này chính là Long Ngạo.
Chợt có một quả dừa xanh bay đến, ngọn thương vàng liền đổi hướng đâm thẳng về phía quả dừa, mũi thương chuyển động linh hoạt, chẳng mấy chốc đã gọt sạch lớp vỏ dừa, chỉ còn lại phần cơm dừa trắng tinh tròn trịa và nguyên vẹn được một bóng người tóc trắng lướt đến chụp lấy.
Dùng chiếc ống hút cầm sẵn trên tay để cắm vào quả cơm dừa và đưa miệng hút một ngụm, Long Ẩn gật gù tán thưởng: "Đúng là dừa Bến Tre có khác..."
Long Ngạo vẫn ngồi yên nhắm mắt: "Long Ẩn, ngươi nói ngươi lên mặt biển tắm nắng, sao lại trôi dạt đến tận Bến Tre thế?"
Long Ẩn lắc đầu: "Xui xẻo, đi mà không xem dự báo thời tiết nên gặp bão to, không được Võ Phi Dương cứu thì chết chìm rồi! Sau đó đi dạo một vòng, thấy cây dừa ngon quá nên chôm một quả, bị lão chủ vườn ném đá suýt vỡ đầu luôn này!" Long Ẩn vừa nói vừa vạch đầu ra chỉ vào chỗ sưng đỏ trên đầu mình.
Long Ngạo nào quan tâm đến chuyện trộm cắp của Long Ẩn, chỉ hỏi về Dương: "Ngươi gặp Võ Phi Dương trên biển sao? Hắn muốn đến Long thành?"
Long Ẩn lắc đầu: "Không, hắn đến một vết nứt bí cảnh dưới đáy biển. Con bé Thiên Ý cũng ở đó..."
Long Ngạo tò mò: "Họ có gặp nhau không?"
Long Ẩn bật cười: "Có, hai đứa còn trò chuyện thân mật với nhau trước khi vào cổng, ha ha..."
Long Ngạo hỏi: "Có gì đáng cười?"
Long Ẩn châm chọc: "Ta cười là cười ngươi! Lúc trước hổ báo đòi cưới Long Chúc Diễm, kết quả là rước nhục dưới tay Võ Phi Dương. Giờ ngươi để ý con bé Liêu Thiên Ý, không chừng con bé lại thích Võ Phi Dương thì ngươi nhục càng thêm nhục, ha ha..."
Long Ngạo trầm xuống: "Vết nứt ấy ở đâu?"
Long Ẩn hỏi ngược lại: "Đánh lại người ta không mà đi?"
Long Ngạo lắc đầu: "Không chắc, nên ta muốn mượn ngươi một thứ..."
"Thứ gì?"
Long Ngạo đáp: "Thần Bảo của Long thành!"
Long Ẩn lại bật cười: "Ngươi có biết nó là thứ gì không? Và ngươi nghĩ ngươi có thể dùng được nó sao?"
Long Ngạo đáp: "Dùng được hay không thì phải thử mới biết, ta cũng không biết đấy là gì, nhưng ta biết chắc chắn Thần Bảo thì phải mạnh!"
Long Ẩn lắc đầu: "Không phải ta không cho ngươi thử, mà là ngươi không thể lấy nó, dù nó chọn ngươi đi nữa..."
"Tại sao?"
Long Ẩn chỉ tay xuống đất và nói: "Bởi Thần Bảo hùng vĩ nhất trong 12 Thần Bảo chính là bản thân tòa Long thành này, Thăng Long thần thành!"
Hết chương 151