"Muội ra ngoài nhìn xem tình hình, ca ca hãy nhanh chóng mang theo các tỷ tỷ trốn đi, nhớ cẩn thận đó!" An Tố Vấn dặn dò một tiếng rồi xoay người bước ra khỏi cửa.
Tô Tinh định ngăn nàng lại nhưng không kịp.
Ngô Tâm Giải thấy vậy, liền cười nói: "Công tử, xin cứ yên tâm, Tố Vấn muội ở thành Thiên Thủy đã cứu sống nhiều người, danh tiếng không nhỏ, từ bình dân cho tới hoàng thất cũng đều hết sức tôn trọng nàng, càng không nói tới nhiều tinh giả thường tới đây mua đan dược."
Thời Viện gật đầu đồng ý: "Bổn tiểu thư chính vì đi ngang qua thành Thiên Thủy rồi nghe tới danh tiếng của Tố Vấn muội, nên mới có giao tình."
Nghe hai nàng nói thế, Tô Tinh vẫn không cảm thấy an tâm, dù sao để một thiếu nữ trong tay không có tấc sắt đối mặt cùng trăm tên tinh giả cũng không phải là sáng suốt. "Anh Mi, nàng hãy đi bảo vệ cho muội ấy, cẩn thận một chút."
Lâm Anh Mi gật đầu, rồi đi ra ngoài.
Ngô Tâm Giải thấy Lâm Anh Mi vừa rời khỏi, hai mắt lóe lên tia tinh nghịch, nũng nịu đi về phía Tô Tinh: "Công tử, vừa rồi Tâm Giải mới nhớ ra còn có vật này phải giao cho chàng."
"Hả? Vật gì thế?"
Ngô Tâm Giải mặt đỏ bừng, đột nhiên từ từ cởi bỏ thắt lưng.
(DG: Oh My God!!! Rồi, hu hu hu, nó cũng tới…)
Thời Viện ngồi ở bên cạnh, Mặc Công Cơ Quan Lục trong tay nàng dừng lại giữa hư không, hai mắt trừng to nhìn chằm chằm bộ ngực phong mãn của Ngô Tâm Giải.
"Này này… Nàng định làm gì?" Thanh âm Tô Tinh run rẩy hỏi.
Ngô Tâm Giải mỉm cười, mị nhãn liếc nhìn Tô Tinh: "Công tử, chàng nghĩ đi đâu thế? Tâm Giải chỉ muốn đem Kim Ti Ngư Lân Giáp trả lại cho công tử thôi mà!" Quần áo trên người nàng nhẹ nhàng rơi xuống đất, lộ ra một nhuyễn giáp màu vàng.
"Thôi, nàng cứ giữ lấy mà dùng đi." Tô Tinh sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói.
"Tâm Giải giữ cái này cũng chỉ lãng phí thôi." Ngô Tâm Giải đến gần Tô Tinh, đặt bộ mông mềm mại lên đùi của hắn, mùi thơm xử nữ tiêu hồn như thấm vào cả cõi lòng. "Công tử phải mặc nó, chỉ cần chàng ổn thì tỷ muội bọn thiếp cũng không có việc gì."
Thiên Cơ Tinh chợt liếc nhìn Thời Viện đang ngồi ngây dại ở bên kia bàn.
"Nhưng nếu chàng thật sự muốn… thì Tâm Giải cũng nguyện ý!" Ngô Tâm Giải nói nhỏ nhẹ, hai tay ôm lấy cổ của Tô Tinh.
Mà lúc này, trong đầu Tô Tinh bật thốt lên hai từ - Yêu tinh. Ngô Tâm Giải đưa hai tay mở từng nút của Kim Ti Ngư Lân Giáp, rồi rùng mình một cái, bộ nhuyễn giáp trượt theo thân hình nàng nằm thành một đống dưới đất. Nhuyễn giáp vừa rơi xuống, trước mắt Tô Tinh là một cái yếm có thêu những đóa hoa sen màu lam nhạt đang bó chặt một bộ ngực phong mãn cứ như muốn phá tung khỏi bó buộc. Ngô Tâm Giải ép chặt bộ ngực lên thân hình Tô Tinh, đôi môi đỏ mọng từ từ hướng tới đôi môi hắn.
Bỗng ở ngoài cửa vang lên một tiếng hô nhỏ: "Ca ca!" An Tố Vấn mặt đỏ bừng, quay đầu đi không dám nhìn.
(DG: Hừ hừ!! Thật buồn bực.)
"Ngô, Tâm, Giải!!" Lâm Anh Mi gằn từng tiếng, trong mắt nàng bắn ra những tia lửa như muốn thiêu chết Ngô Tâm Giải.
"Tâm Giải chỉ muốn đem Kim Ti Ngư Lân giáp trả lại cho công tử thôi mà." Ngô Tâm Giải liền hôn lên má Tô Tinh, rồi đứng dậy nhặt lại đống quầy áo dưới đất che đi thân hình khêu gợi.
Thời Viện như vừa bừng tỉnh lại, bật đứng dậy chỉ thẳng về phía Ngô Tâm Giải quát: "Ngô Tâm Giải, ngươi thật sự là quá lớn mật rồi!"
Ngô Tâm Giải liếc nhìn Thời Viện một cái, chậm rãi nói: "Tỷ tỷ làm như vậy tất có dụng ý."
(DG: Câu này có thể khiến mọi người khó hiểu, nhưng hồi sau sẽ rõ.) tại TruyệnFULL.vn
"Bên ngoài như thế nào?" Tô Tinh thấy có mùi súng ống liền nhanh chóng chuyển đề tài.
"Thiếu chủ, có rất nhiều tu sĩ của Quý Thủy Kiếm Tông đang đến đây, chúng ta bị hạ Thập Minh Sát lệnh rồi." Ngữ khí của Lâm Anh Mi lạnh như băng.
"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nơi này chính là địa bàn của Quý Thủy Kiếm Tông." Ngô Tâm Giải sửa sang lại búi tóc, trầm ngâm nói tiếp: "Thập Minh Sát Lệnh tuy rằng đã ban ra, nhưng chưa chắc chín phái còn lại sẽ theo Quý Thủy Kiếm Tông, chỉ là những hàng tinh giả trong những môn phái này thì có chút phiền phức." Dù sao chuyện Tô Tinh kí hạ khế ước với Thiên Hùng Tinh đã chấn động toàn bộ Thương Long giới, những hàng tinh giả khác chắc chắn sẽ có ý tưởng muốn thừa nước đục bóp chết hắn.
"Trong phủ có một Tiểu Na Di trận pháp, ca ca hãy dùng nó để trốn thoát." An Tố Vấn vội vàng nói.
"Tố Vấn tỷ, sao ngươi lại chuẩn bị tiểu Na Di trận pháp?" Thời Viện kinh ngạc hỏi.
"Tố Vấn muội muội chắc là chỉ muốn phòng ngừa vạn nhất thôi." Ngô Tâm Giải liền lý giải được, lấy tính cách trầm ổn của An Tố Vấn thì chắc chắn sẽ lưu lại một đường lui.
Ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên một tiếng động mạnh, mấy cổ uy áp cường đại bao phủ cả phủ đệ, trên không trung bỗng xuất hiện vài đạo hoa quang.
"Thiên Hùng tinh! Mau lăn ra đây nhận lấy cái chết!" Một giọng nữ quát lớn, khí thế khá mãnh liệt.
"Không nên chậm trễ nữa, đi mau thôi!" Ngô Tâm Giải cùng Thời Viện cùng nhìn nhau gật đầu, hai người biết lúc này không thể liên lụy Tô Tinh, lập tức ẩn vào trong tinh thai. Lâm Anh Mi vẫn ở ngoài, Lãnh Nguyệt Thương trong tay nàng xuất hiện những tia hàn quang.
Thiên Hùng tinh đang muốn lao ra thì bị Tô Tinh giữ lại.
"Thiểu chủ?"
"Không nên xúc động!" Tô Tinh lắc đầu, theo như khí thế ở ngoài cửa, ít nhất có mười tên tinh hà kì tu sĩ, cùng rất nhiều tinh giả đang cuồn cuộn kéo tới nơi này. Những tinh giả này đã có chuẩn bị mà đến, làm sao có thể dễ dàng đối phó được.
"Tiểu Na Di trận pháp ở trong khố phòng." An Tố Vấn thấp giọng nói.
"Huynh đã liên luỵ tới muội rồi!" Tô Tinh áy náy nhìn An Tố Vấn.
An Tố Vấn lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả.
Cùng lúc đó, phía trên Y quán có mười tên tu sĩ nhanh chóng độn quang tới. Những tên tu sĩ này đã sớm kiềm chế không nổi nữa, nên xuất ra thần thông kiếm quyết đánh tới Y quán. Hàng loạt đạo kiếm quang vừa xuất ra, thì bỗng một giọng nữ kinh hãi kêu lên: "Chưởng môn, Thần Y còn đang ở bên trong mà!"
"Hừ, bao che ác đồ, chết còn chưa hết tội!" Lạc Thủy chân nhân cười lạnh một tiếng, cũng không thèm dừng tay.
Tầng trên của Y quán bị đánh tan nát, nhưng trăm đạo kiếm quang cũng bị Hàn Tinh Lãng Nguyệt Thương của Lâm Anh Mi đón đỡ.
"Hàn Tinh Lãnh Nguyệt Thương?!"
"Đúng là Thiên Hùng Tinh rồi!" Mấy chục tinh giả trên trời đều biến sắc.
"Không được sợ hãi, Lâm Xung làm nhục tông môn chúng ta trước, dù bây giờ giết ả thì Nữ Lương Sơn cũng sẽ không nói gì được!" Lạc Thủy chân nhân vừa nói vừa vung tay tạo pháp quyết, hơi nước trong không khí ngưng tụ lại thành một đạo thủy lôi trông giống như một con thủy long, quanh đạo thủy lôi chớp động những tia lôi điện.
"Đi!" Lạc Thủy chân nhân điểm chỉ.
Thủy long gào thét, há miệng cắn về phía bọn Tô Tinh.
Lâm Anh Mi nhẹ nhàng nâng Hàn Tinh Lãnh Nguyệt Thương lên, khẽ quát một tiếng, phóng thẳng cây thương lên trời, hàn quang trên cán thương lóe sáng, mũi thương đâm thẳng vào miệng của giao long.
Ầm
Cả hai cùng va chạm vào nhau. Con thủy long vỡ nát, thủy lôi bắn tung tóe khắp thành, còn Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương cũng bị chấn động mạnh, bay trở lại về tay Lâm Tinh Mi.
Cùng lúc đó, Tô Tinh nâng Ngân kiếm lên, bắn liên tục mấy phát.
Hơn năm mươi khỏa Lôi Hỏa đạn tràn ngập toàn bộ không gian đối chọi mạnh mẽ với các pháp khí, pháp quyết của các tu sĩ. Uy lực của Lôi Hỏa đạn sau khi Ngân kiếm được nâng cấp đã mạnh mẽ hơn trước gấp nhiều lần. Năm mươi khỏa Lôi Hỏa đạn bắn mạnh lên trời cùng phát nổ tạo thành những đoàn hỏa diễm đáng sợ, hình thành khí thế khủng bố, chặn đứng toàn bộ các đòn tấn công. Một ít tên tu sĩ muốn xông tới đều bị dư chấn đánh lui.
"Chúng ta mau đi thôi!" Tô Tinh vội vàng nói, ba người liền chạy về hướng khố phòng.
"Đừng hòng!" Lạc Thủy chân nhân không hề lùi bước, hét to một tiếng, cùng lúc trong tay lão bỗng xuất hiện một vật thể có màu lam sậm, trên thân có những phù chú lưu chuyển, hình dáng giống như một trường tiên làm bằng nước, thoạt trông liền biết đó không phải là một pháp khí bình thường.
Lạc Thủy chân nhân kéo dài ra, tay vung mạnh một phát, một đầu trường tiên vạch thành một đạo lam quang đánh tan toàn bộ dư uy của năm mươi khỏa Lôi Hỏa đạn, rồi quất thẳng xuống lá chắn của Hàn Tinh Lãnh Nguyệt Thương. Trường tiên tuôn ra những lôi quang cực kì khủng bố khiến hổ khẩu của Lâm Anh Mi như bị rách toạc, toàn thân run rẩy, khóe miệng xuất hiện tia máu.
Ngay cả Nhất tinh Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương còn chống đỡ không nổi, đúng là một món vũ khí đáng sợ.
"Anh Mi, ngươi mau mang Tố Vấn rời đi!" Tô Tinh vội vàng hạ lệnh, ngữ khí không cho phép nàng cự tuyệt.
"Hừ hừ, muốn ra vẻ nam nhân sao?" Lạc Thủy chân nhân cười lạnh: "Trước hết hãy đỡ được tinh bảo Lưu Tinh Tiên của bổn chân nhân đã."
Lưu Tinh Tiên? Không ngờ nó lại là một tinh bảo.
Tô Tinh không hề tự đại rằng mình có thể chống đỡ nổi, liền nhanh chóng triệu gọi ra một thanh trường kiếm màu vàng có phong cách cổ xưa, đó chính là Kim Cương Phục Ma kiếm. Cái chuôi kiếm này là chiến lợi phẩm của Tô Tinh trong trận chiến với Tống Vạn.
Vốn Tô Tinh cũng không muốn lấy ra Kim Cương Phục Ma kiếm chưa được luyện chế hoàn toàn này, nhưng pháp khí của hắn khi chiến đấu với Bách Lí lão tổ đã hao tổn quá nhiều, nên bắt buộc phải dùng sớm như vậy. Mà sự thật, để chiến đấu với cấp độ tinh bảo thì trong tay hắn chỉ còn mỗi thanh kiếm này là có thể dùng được.
Phục Ma kiếm trên tay run lên, kim quang chớp động trên thân kiếm.
"Đi!" Một đạo lam quang như xé rách không gian, trường tiên như một con độc xà bổ xuống đỉnh đầu Tô Tinh.
"Đại Minh Vương Phá!!"
Tô Tinh đề tụ tất cả tinh lực, một chiêu của Kim Cương Phục Ma kiếm nhanh chóng đón đỡ uy thế của Lưu Tinh Tiên. Kiếm quang màu vàng tạo thành hình một cái dùi phóng thẳng ra, uy thế cực kì to lớn, thế nhưng tinh bảo không hổ là tinh bảo, một nhát roi đã chẻ hai kiếm quang của Phục Ma kiếm, uy thế không giảm đi phần nào tiếp tục phách tới đỉnh đầu Tô Tinh.
Tô Tinh nhanh chóng lách người né tránh, nhưng không kịp. Lưu Tinh Tiên xé mở tinh lực hộ thân, quất mạnh lên bả vai của Tô Tinh, một cơn đau dữ dội như một xé hắn ra làm hai nửa, lục phủ ngũ tạng như bị bốc cháy, cảm giác cực kì thống khổ khiến hắn muốn ngất đi. Cũng may, Phục Ma kiếm che trước người cùng với Kim Ti Ngư Lân Giáp đã giảm đi đại bộ phận lực lượng, nếu không chỉ một roi này Tô Tinh không trực tiếp mất mạng thì cũng là tàn phế.
"Công tử!!"
"Tô Tinh!!"
Ngô Tâm Giải cùng Thời Viện ở trong tinh thai đồng thời bị cũng bị tổn hại, nhưng dù sao cũng không bằng Tô Tinh trực tiếp chịu đòn. Hai nàng không hề để ý tới thương thế của bản thân cảm thấy lo lắng cho Tô Tinh nhưng biết rằng nếu tiến ra ngoài cũng sẽ không giúp gì được mà còn có thể liên lụy cho thiếu chủ của mình, nên nhất thời hai nàng chỉ cố gắng chịu đựng.
Lạc Thủy chân nhân cũng không thể tiếp tục đánh một roi nữa. Lão đã liên tục tung ra hai roi rồi, pháp lực trong cơ thể cũng không còn lại được bao nhiêu. Mà lão cũng không muốn tung ra roi thứ ba, dù sao lão cũng không đến đây một mình.
Một đám tinh giả của Quý Thủy Kiếm Tông thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội Tô Tinh đang bị thương nặng liền cùng nhào tới, tung ra đòn sát thủ.
Đúng lúc nguy cấp, một đạo hoa quang bỗng hiện ra bên cạnh Tô Tinh.
"Tử Lôi Thiên Kiếp!!! Đi!" Một tiếng quát lớn, Địa Tặc Tinh Thời Viện hiện ra từ tinh thai, liền tung ra hơn mười tấm bùa màu tím.
Một đám tu sĩ đang đánh tới lập tức dừng lại giữ không trung, rồi nhanh chóng quay đầu né tránh khỏi đám bùa màu tím đang bay tới. Dù sao, danh tiếng Tử Lôi Ma Đầu giết chết Bách Lí lão tổ đã để lại một bóng ma trong lòng chúng tu sĩ của Quý Thủy Kiếm Tông.
Trong nháy mắt, Tô Tinh tìm ra được một cơ hội chạy trốn.
"Thiếu chủ, nhanh lên!" Thời Viện dìu Tô Tinh vội vàng chạy về phía Khố phòng, vừa lúc thấy An Tố Vấn đã khởi động xong tiểu Na Di trận pháp.
Cả đám Tô Tinh liền cùng bay vào trong trận pháp, không gian không ngừng vặn vẹo, hoa quang bắn ra bốn phía.
Mà đám tu sĩ bên kia cũng phát hiện ra những tấm bùa màu tím này chỉ là Chướng Khí phù, một loại bùa phổ thông của tu sĩ cấp thấp, hiển nhiên bọn chúng đã bị trêu chọc, liền vội vàng thao túng phi kiếm truy đuổi theo. Mà Lạc Thủy chân nhân cũng không dám chần chừ, bất chấp tất cả, tung một tiên đánh nát khố phòng.
Nhất thời, bọn chúng thấy được bên trong phòng có ẩn giấu một trận pháp.
"Không tốt! Đó là tiểu Na Di trận!" Linh Tiên hét lớn.
Vô số phi kiếm, pháp khí như cuồng phong bạo vũ đánh tới, hòng muốn phá hỏng trận pháp. Nhưng đã chậm một bước, tiểu Na Di trận chợt phát ra tia sát cuối cùng, đám người Tô Tinh liền biến mất, chỉ trong nháy mắt sau, cả khố phòng cùng trận pháp trên đất bị hàng loạt phi kiếm cùng pháp khí san thành bình địa.