Cầu thang xoắn ốc liên tục đi xuống phía dưới, con đường vừa dốc vừa hẹp lại dài, độ dốc cực kỳ, Tô Tinh lấy ra một đạo gia quang minh phù ném mạnh, ánh sáng cuối cùng tắt dần cũng không thể nghe thấy bậc cầu thang cuối.
Tô Tinh hít một hơi dài khí lạnh tràn vào người khiến cho cảm giác lại thêm thập phần hư ảo, nếu nơi này thật sự là mộ đạo thì cũng quá dài, bên trong mộ đạo lại thập phần sạch sẽ thoạt nhìn không giống như là cơ quan mai phục, Tô Tinh chú ý xung quanh cũng không hề thấy có dấu vết cho thấy đã có người đột nhập.
Ngay cả như thế, Tô Tinh cũng không dám có dù chỉ một chút khinh thường, Lương Sơn đại lục huyền quan trùng trùng, có trời mới biết đằng sau cái vẻ yên bình ấy sẽ có loại sát khí gì, Tô Tinh vừa đi vừa cẩn thận quan sát hoàn cảnh và mọi động thái chung quanh.
Cung Thái Vi đi với ngang Tô Tinh liếc mắt một cái, cười nói: "Ngươi thật là quá cẩn thận, chẳng lẽ ngươi lại không dùng thần niệm sao."
Tô Tinh bĩu môi, Thần niệm này thực sự ra là một kiểu linh cảm,Thần Niệm kiểu này nói đến thập phần mơ hồ, giống như là đem ý chí của mình đè bẹp sự sợ hãi, nhóm Tinh Tướng trời sinh đều biết, tinh giả cần phải rèn luyện thần thức của mình, nhưng luyện cái này so với lạn vĩ độn pháp còn khổ sở hơn gấp bội, mới thử dùng vào buổi sáng, mà Tô Tinh cảm thất tinh lực như đã cạn kiệt.
Nghe Ngô Tâm Giải nói, muốn luyện Thần Niệm tốt nhất phương pháp hay vẫn là có một quyển cao minh pháp quyết.
Cung Thái Vi thấy Tô Tinh không trả lời, lại tiếp tục đi xuống phía dưới thêm vài bước, bỗng nhiên quay đầu nói: "Ngươi là Thiên Cơ tinh Trí Đa Tinh Ngô Dụng là Tinh Tướng phải không?"
Tô Tinh vốn không nghĩ rằng nàng sẽ hỏi như vậy, nhất thời không biết trả lời ra sao, ở trong những trận chiến, thân phận của Tinh Tướng chính là một bí mật mà các sát thủ cần, mỗi Tinh Tương đều có một đối sách riêng, như lần trước ở Hùng Quan thành Thiên Hồi Bắc Đẩu trận chính là nhằm vào Lâm Xung, cho nên khi lâm trận Tinh tướng cần chú ý "Mưu định mà động".
Tuy rằng Cung Thái Vi không thèm để ý việc Tinh Tướng đã bị lộ, nhưng dù sao cũng nên đề phòng, nữ nhân này nhìn qua rất khó đoán tính cách qua ngoại hình, dáng người khó đoán, lại có Tuyết Phách kiếm pháp và tinh lực đến đâu cũng chưa biết.
Từ đầu tới đuôi Ngô Tâm Giải cùng Lâm Anh Mi cũng chưa đoán ra thiên mệnh tinh võ, nàng làm sao lại biết được?
Cung Thái Vi thấy Tô Tinh trầm mặc, liền cười nói: "Bản cung cũng chỉ là đoán mò thôi, ở cổ mộ hẳn là lần đầu tiên gặp ngươi, nhưng ngươi trong thời gian ngắn đã đoán được mấu chốt câu đó, chỉ có Thiên Cơ tinh mới có thể làm việc này."
"Ngươi không phải cũng đoán được rồi sao?" Tô Tinh nói nhẹ nhàng bâng quơ.
"Bản cung vốn không thể so sánh với Thiên Cơ tinh!" Cung Thái Vi chậm rãi nói: "Có Chu Sa gợi ý, bản cung mới có thể giải quyết thuận lợi như vậy."
Tô Tinh chỉ liếc mắt nhìn qua một lượt, cũng không nói thêm điều gì nữa.
Mấy người đi thêm một lúc khá lâu, rốt cục cũng tới cuối cầu thang
Đến cuối con dốc mở rộng hơn ánh sáng cũng đủ hơn.
Tô Tinh lấy ra đạo một đạo quang minh phù, ném mạnh lên không trung đạo bùa phát sáng rực cả một vùng, cả mấy người cùng tranh thủ xem sét chung quanh thật cẩn thận.
Bên dưới cổ mộ quả là rất hoa lệ có cả tranh treo tường, tượng các binh sĩ canh gác xếp hàng ngũ rất ngay ngắn. xem tại TruyệnFULL.vn
Xung quanh không hề thiếu Thanh Đồng đế đèn (Thanh Dồng là các tượng người vác đế đèn, chân nến trên vai thường được các quý tộc thời xưa sử dụng như là để phô trương thanh thế và sức ảnh hưởng của mình)
Tất cả các Thanh đồng đều chế thành hình dạng các nô bộc, nô bộc hai đầu gối quỳ xuống vác chân đèn trên vai, loại chân đèn này mà mang bán ở thời đại của Tô Tinh thì đúng là loại vô giá.
Ở đại chính trước mặt xuất hiện một quan tài làm bằng đá nằm chình ình chắn giữa lỗi đi, thoạt nhìn thì đây chính là nơi đặt thi thể của chủ nhân cổ mộ này.
"Cổ mộ này thật không có gì đặc biệt."
Ngô Tâm Giải thất vọng than một tiếng rồi thở dài.
"Cổ mộ này có thêm một mật đạo cũng đã nằm ngoài dự đoán của mọi người nhưng kiểu mộ này các tướng quân có chức sắc một chút đều có thể làm được, vậy ngươi cho là còn có cái gì bí mật nữa không?."
Cung Thái Vi vẻ mặt mong chờ câu trả lời từ Tâm Giải.
"Không phải thường thì cổ mộ sẽ có thi biến, hay linh thú bảo vệ canh trừng? Hay ít nhất cũng phải có âm hồn sao?" Ngô Tâm Giải lắc đầu.
Tô Tinh thấy nàng có tâm lý tìm kiếm điều bí ẩn thì cũng không chú ý thêm.
"Vậy ngươi hẳn là đã đi thủ thiên phật mộ, nhất định sẽ làm cho ngươi cả đời khó quên." Cung Thái Vi hừ một tiếng.
"Người nào?!" Tô Tinh ngẩng đầu quát lớn một tiếng.
Ở phía trên cổ mộ trong bóng tối, thấy lặng lẽ sáng lên một chút hào quang, đó là một ánh sáng sâu kín, mang theo màu trắng hào quang, vùng ánh sáng như trôi nổi trong bóng đêm, nhẹ nhàng như một làn khói mang theo một chút hư vô phiêu miểu.
Bóng trắng biến ảo thành ôn nhu nữ tử, một đôi tái nhợt khuôn mặt trắng bạch từ từ lộ diện.
Cung Thái Vi ngẩn ra nói: "Là âm hồn!"
"Đây là âm hồn sao?" Tô Tinh ngạc nhiên.
Từ xưa tương truyền, nhân sinh chết già, chỉ có Hồn Phách bất diệt, nhất thế thọ chung, sẽ có Hồn Phách tách rời thi thể, hướng về kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, Luân Hồi không thôi, nhưng mà bên cạnh, đã có oán linh chỗ, lấy tham, sân, si tam độc cố, lấy úy, ác, sợ hãi cố, quyến luyến trần thế, quay đầu về kiếp trước, không muốn hướng sinh, là vì "Âm hồn".
Hơn nữa ở trong cổ trủng, mộ chủ thậm chí sẽ cố ý chôn cùng sinh giả, lợi dụng sự oán hận của sinh giả để luyện dưỡng âm hồn làm thủ mộ âm hồn.
Loại âm hồn này so với cơ quan càng đáng sợ gấp bội.
Không tin quỷ thần, cuộc đời Tô Tinh chưa từng gặp qua, tuy rằng biết Lương Sơn đại lục quỷ thần khó lường, nhưng lần này nhìn thấy, quả nhiên là hoảng sợ.
Tô Tinh hơi ngủa mặt quan sát, tâm thân căng như dây đàn tim dường như ngừng đập, hắn ngừng thở. Sau đó, giống như là ai đang đốt lên vô số ngọn đèn sáng, chung quanh ánh sáng trắng bệch nhanh chóng bao phủ, thậm chí khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả trên đỉnh đầu cũng sáng lên, dần hiện ra không khí trầm lặng u quang.
Vô số âm hồn, giống như ngủ đã lâu bây giờ bất ngờ bừng tỉnh, cảm giác mấy trăm năm qua đây là lần đầu tiên xuất hiện người còn sống, chúng đều hướng nơi này tụ tập lại. Từng trận khói bạch quang, phiêu du di chuyển không ngừng, lại liên tục hóa ra các loại khuôn mặt, có nam có nữ, có già có trẻ, có xinh có xấu, ở trong mắt Tô Tinh chỉ có một cảm giác: lạnh như băng.
"Ngươi thật đúng là quạ đen miệng." Cung Thái Vi nghiến răng nói một tiếng.
Địa Khôi tinh ngay lập tức triển khai đại trận Chu Sa Ngũ Hành phong vân kỳ, Cung Thái Vi vốn tính cương trực lúc nào lâm trận mặt cũng lạnh như băng,ánh mắt trở nên cực kỳ quái dị, xuất ra năm lá cờ nhỏ vây quanh mấy người hình thành một trận pháp kỳ lạ, cả năm lá cờ cùng lúc phát sáng ánh đỏ rạng ngời bao trùm khiếm cho đám âm hồn hoảng sợ tránh lui ba thước.
"Quả nhiên là "Trừ tà trận pháp"." Ngô Tâm Giải thầm than một tiếng.
"Đoành"!
Một tiếng nổ chói tai vang lên trong bóng tối!
Cung Thái Vi mặt vẫn lạnh như băng, từ từ rút kiếm, hàn băng lợi khí ra khỏi vỏ, băng sương sôi trào bật ra.
"Tô Tinh công tử, liệu có biện pháp đối phó âm hồn?"
Tô Tinh xuất ra phược long trần, xem như trước mắt hắn chỉ có thể sử dụng Pháp Khí này.
Phất trần? Cung Thái Vi cười nhạt, lập tức tung ra Lan Hoa Chỉ quyết đem hàn kiếm huyền khởi.
"Nhiều âm hồn như vậy chắc là dùng để chăn nuôi ma binh, đáng tiếc đáng tiếc, đụng phải bản cung."
Cung Thái Vi khẽ quát một tiếng, phi thân lên không trung dùng chiêu Quang Mang Vạn Trượng, vung kiếm chém ngang qua đám âm hồm. Trong phút chốc tất cả âm hồn đều vụt tắt không còn ánh sáng, xong khi vừa thu chiêu thì đám âm hồn lại có vẻ như không hề sợ hãi lại theo bốn phương tám hướng vọt lại.
Cung Thái Vi chém liên tục mấy cái rồi nhảy lùi ba thước xoay người lại chém mạnh một chưởng, chỉ nghe "Hứ" một tiếng, đám âm hồn nhất thời hóa thành hư ảo, hồn phi phách tán.
Tô Tinh cũng không nghỉ ngơi, phược long trần vung lên liên tục, pháp lực tinh vân trung kỳ liên tục theo phất trần phóng ra ngoài, mặc dù pháp lực không bằng Cung Thái Vi vì có thần binh lợi khí, nhưng mà số lần công kích nhiều hơn, lại trong khoảng thời gian ngắn, hai người liên thủ đã ngăn chặn được âm hồn, chỉ thấy âm hồn quanh quẩn ở trên không trung nhưng lại không có biểu hiện rõ ràng như trước, thật đúng là làm người ta sởn gai óc mà.