Tô Tinh cảm thấy thất vọng, phần dưới của Triệu Hàm Yên đã bị áo choàng che khuất, thân người của nàng nằm gọn trong lòng một người nam nhân xa lạ.
Huyệt động rất hẹp, một nam một nữ tựa vào nhau, thân thể của Lăng Yên công chúa mềm mại, no đủ, bộ ngực co dãn đặt ở trên ngực Tô Tinh kích thích mãnh liệt khiến hắn hít thở khó khăn. Triệu Hàm Yên xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống trốn, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật như vậy với một chàng trai, ngọc phong thánh khiết ép chặt trong lồng ngực rộng lớn của đối phương, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được cả hơi thở nóng ấm, một mùi nam tính xộc thẳng tới, khiến nàng thần hồn mê mẩn..
Ngoài huyệt động từng tiếng ưng gào truyền vào, cả hai người đều không dám nói lời nào.
Ngay lúc này Lăng Yên công chúa có cảm thấy hối hận lúc trước chỉ lo vội vàng chiến đấu không chịu mặc quần áo chỉnh tề, hiện tại trên người nàng chỉ có một cái áo choàng mỏng, cảnh xuân tiết lộ. Triệu Hàm Yên đột nhiên cảm thấy giữa hai chân bị một vật cứng đâm vào, thân thể mềm mại run rẩy. Nàng đè thấp âm thanh: "Đồ vô sỉ, ngươi dám đối xử với bản công chúa như vậy sao?".
Triệu Hàm Yên trừng mắt, mặt đỏ hồng, thắt lưng uốn éo, cái vật cứng cáp kia lại từ từ ngẩng đầu ưỡn ngực, nàng vừa chuyển động thân thể, vật cứng rắn kia như muốn xuyên thấu qua lần vải đâm thẳng vào hạ thể của nàng. Triệu Hàm Yên ngượng chín cả người, đạp nhẹ Tô Tinh một cái nói: "Mau lấy cái thứ chết tiệt của ngươi ra khỏi người ta ngay".
"Đừng ngạc nhiên, chỉ là phản ứng của một người nam nhân bình thường mà thôi." Tô Tinh cười khẽ, ôm 1 cơ thể tuyệt diễm gần như trần truồng trong lòng, là một nam nhân chân chính đương nhiên là không có khả năng không "cương", dưới tình cảnh này nếu hắn là một tên cầm thú thì đã sớm ăn Triệu Hàm Yên đến không còn miếng xương.
(Biên: Uhm, chỉ là không bằng cả cầm thú thôi!)
"Ngươi cứ tiếp tục khiêu khích ta như thế thì đừng trách ta không khách khí nha." Tô Tinh cố ý nói một cách ác liệt, tuy rằng hắn sử dụng tâm pháp có thể áp chế dục hỏa, nhưng dù sao hắn vẫn là một thằng đàn ông mà. Sắc mặt Lăng Yên công chúa lúc đỏ bừng, lúc thì trắng bệch, xem ra đã bị lời nói của Tô Tinh làm hoảng sợ không ít. Mà hiện tại cả hai người đều đã cạn kiệt tinh lực (Biên: Tinh lực ở đây là lực lượng của tu sĩ á, chứ không phải là cái tinh lực kia, đừng có hiểu lầm nha!), lại bị vây trong nơi chật hẹp tay chân không được tư do, nếu Tô Tinh thật sự muốn cưỡng bức thì nàng cũng không có biện pháp chống cự. "Ngươi nếu dám khi dễ bản công chúa, ta tình nguyện bị lũ điểu yêu kia ăn thịt nhưng cũng phải kéo ngươi chết chung!" Triệu Hàm Yên cắn chặt hàm răng, giọng nói đầy quyết tâm.
Tô Tinh trợn mắt, thân thể giật giật, phía dưới của hai người va chạm vào nhau khiến Triệu Hàm Yên có một cảm khác lạ, bỗng nhớ tới chuyện vừa nãy cùng Đổng Quân Khanh, một tia nước từ trong người nàng chợt phá đê mà chảy ra.
"Tên tiểu tử chết tiệt!". Triệu Hàm Yên cáu giận thầm mắng một câu.
Hồi lâu sau, Triệu Hàm Yên cảm thấy hơi mệt nhọc, không gian tù túng, thân thể không thể chuyển động nhiều, chân không thể cử động, dục hỏa trong người cũng tạm nhảm đi chút ít.
"Chúng ta làm thế nào để đi ra ngoài?" Nàng ngẩng đầu hỏi. Huyệt động sâu cả ngàn mét, căn bản là không thể ngự kiếm bay ra ngoài.
"Hay là bóp nát Tử Vi châu?" Tô Tinh cũng không nghĩ ra biện pháp, bóp nát Tử Vi châu có thể thoát khỏi Hư Không Lương Sơn trong nháy mắt, nhưng vấn đề là không biết khi đó Tinh Tướng có cùng đi theo ra ngoài được hay không, hơn nữa cũng chỉ có một cơ hội để lấy lệnh bài Vi Khấu thôi. Cứ bỏ cuộc như vậy, Tô Tinh không cam lòng.
Lăng Yên công chúa cũng có chung ý tưởng như thế, đến giai đoạn thứ ba của Đấu Tinh là Phục Ma Điện thì tinh lực của Hàng Tinh giả se đóng vai trò mấu chốt trong chiến đấu, mất đi cơ hội vào rừng làm cướp thì sẽ thua sút người khác rất nhiều, huống chi nếu lấy được lệnh bài Vi Khấu cấp Tử Vi thì sẽ có trợ giúp rất lớn trong tương lai.
Hai người không có biện pháp nào để thoát đươc, cũng đành chờ Tinh Tướng đã tìm tới.
"Ngươi tham gia Đấu Tinh vì cái gì?". Nhàn rỗi nhàm chán, Tô Tinh quyết định trò chuyện với Đại Lương công chúa.
"Thế còn ngươi?". Triệu Hàm Yên khinh thường hỏi lại, ở Lương Sơn đại lục ai chẳng biết rằng người chiến thắng ở Đấu Tinh sẽ nhận được một nguyện vọng, ai lại không nghĩ đến chuyện khiến cho bản thân trường sinh bất tử?
Tô tinh cảm thấy xấu hổ, nên đàng để đề tài khác, hỏi thăm Triệu Hàm Yên về các bí văn trong cung đình Đại Lương, tỷ như Chân Tiên điện như thế nào, các huynh đệ tỷ muội của nàng có mấy người là Hàng Tinh giả, ký hạ với tinh tướng nào, Lương Huy Tông là người thế nào, vân vân và vân vân. Đại Lương hoàng tộc ở trong Thương Long giới có lực ảnh hưởng rất lớn, của cải thì không cần bàn đến. Mà bản thân Lăng Yên công chúa đối với Tử Lôi Ma Đầu này cũng cảm thấy tò mò, trước đó không lâu bọn họ còn chiến đấu ngươi chết ta sống, hiện tại lại bắt đầu thân mật hỏi việc nhà, mà không biết ma xui quỷ khiến thế nào khiến nàng trả lời không có kiêng kị gì, nàng cũng tò mò hỏi lại Tô Tinh về chuyện Tử Lôi Ma Đầu, chuyện hắn cùng Thiên Hùng tinh Lâm Xung kí hạ khế ước.
Cùng nhờ nói chuyện phiếm, hai người tạm thời quên đi tình cảnh xấu hổ hiện tại.
Không biết qua bao lâu, Tô Tinh cùng Triệu Hàm Yên đều cảm thấy mệt nhọc, thì đột nhiên nghe được âm thanh vù vù ở trên đỉnh đầu.
Hai người cùng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một đám bóng ảnh đang rơi xuống, Tô Tinh vội vàng lấy ra phi kiếm.
Phi kiếm vừa ra thì bay thẳng lên xuyên thấu bóng đen, bóng đen kia phân ra 4 phía mà rớt xuống dưới, bùn vấy lên toàn thân.
"Quá thối, đây là cái gì quỷ gì thế?." Triệu Hàm Yên ghê tởm gạt đống bùn trên người.
"Phân chim." Tô Tinh nhướng mày trả lời.
Triệu Hàm Yên nôn khan, cảm giác chỉ muốn chết cho rảnh, bị một tên nam nhân ôm ấp cũng thôi đi, thế mà hắn còn dám đem tình trạng nhếch nhác của nàng ra trêu chọc, "Bản công chúa nhất định phải giết sạch bọn yêu thú này!"
Tô Tinh biết nàng đang buồn bực nên cũng không nói gì nữa, nhưng một đám bóng đen lại tiếp tục rơi xuống.
Biết đó là phân chim, sắc mặt Triệu Hàm Yên đại biến, thân thể co ro lại nép chặt vào trong ngực Tô Tinh để tránh thoát vận mệnh bị "Dơ bẩn". Tô Tinh cũng không nói gì, cười giảo hoạt, đột nhiên tóm lấy áo choàng của Triệu Hàm Yên vất ra ngoài.
"Đồ vô sỉ, bản công chúa liều chết với ngươi." Cô gái thét chói tai, bây giờ nàng hoàn toàn trần truồng.
Nhưng mà Tô Tinh không phải đột nhiên nổi thú tính, hắn lấy áo choàng che ở phía trên đầu, áo choàng liền trầm xuống đón được không ít phân chim. Triệu Hàm Yên hiểu được dụng ý của hắn nhưng vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi, đường đường là đệ nhất công chúa của Đại Lương lại rơi vào tình thế bị một tên nam nhân thối lột bỏ xiêm y, chỉ có một điều an ủi là người nàng không bị dơ bẩn.
Bỗng nhiên một đạo bích quang sáng lên như ngọn đèn, thoáng chốc chiếu sáng cả huyệt động.
"Ngươi định làm gì?!" Dáng người ngạo nhân của Triệu Hàm Yên không thể nghi ngờ là sẽ bị hắn nhìn thấy hết, nàng biết bản thân không có biện pháp che chắn ánh mắt hắn nên chỉ dám cẩn thận dò xét hành động của tên nam nhân kia.
"Nhỏ giọng chút đi, ta đã tìm được đường ra." Tô Tinh lén ngắm nghía thân hình của Triệu Hàm Yên, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bộ dạng nghiêm túc, tiếp theo hắn chỉ nhẹ vào hư không, phi kiếm đánh thẳng vào mặt đất..
Triệu Hàm Yên sửng sốt, cũng quên cả thẹn: "Ngươi làm gì thế?"
"Nhanh dùng phi kiếm đào đi." Tô Tinh ngưng trọng, thao túng phi kiếm không ngừng xuyên thấu mặt đất.
"Ngươi điên rồi? Phi kiếm làm sao có khả năng đào thành động được."
"Cái đường hầm này hẳn là chỗ yêu thú bài tiết phân, do hàng năm tích lũy không ít phân chim nên thông đạo mới bị lấp lại, hiện tại chúng ta chỉ việc đả thông hẳn là có thể đi ra ngoài." Thần sắc Tô Tinh ác liệt.
"Ngươi chắc chứ?" Triệu Hàm Yên chần chờ hỏi lại.
"Ngươi cứ ở đó mà do dự, để bị phân chim dìm chết đi." Tô Tinh cười lạnh.
Mặt Triệu Hàm Yên trắng bệch, cho tới bây giờ nàng không bao giờ nghĩ mình sẽ chết kiểu này, nhưng mà phải đào nguyên một cái bồn cầu của chim thì mới có thông đạo đi ra ngoài cũng khiến nàng thập phần buồn nôn, mà lời của Tô Tinh cũng không sai, nếu cứ ở đây thì mấy chục tấn phân phim chắc chắn sẽ chôn sống cả hai người.
"Bản công chúa thật là mệnh khổ a." Lăng Yên công chúa gào lên một câu, rồi lấy ra một kiện quần áo mặc vào hộ thể không cho phân chim xâm hại, sau đó mới sử dụng ít dược vật khôi phục lại một chút pháp lực, rồi cùng với Tô Tinh huy kiếm đào thông đạo.
Đám phân chim này không biết đã tích lũy bao lâu, cứng như đá tảng, phi kiếm khó có thể lọt vào.
Nghĩ đến việc bị phân chim dìm chết, Triệu Hàm Yên khẽ cắn môi, lấy ra hai thanh tiểu phi kiếm bằng ngọc bích, phi kiếm giống như dây giao triền, vây cùng một chỗ, Triệu Hàm Yên sốt ruột nói: "Nhanh lên, vấy máu lên trên thân kiếm đi."
Lời nói nói xong, Triệu Hàm Yên liền cắn đầu ngón tay, một giọt máu tươi đỏ sẫm rơi vào trong một thanh kiếm, Tô Tinh cũng không biết nàng muốn làm gì, nên chần chờ một chốc nhưng vừa thấy ánh mắt khẩn trương của Triệu Hàm Yên, cũng lấy một giọt máu vấy lên thanh còn lại.
Hai thanh kiếm bỗng phát ra ánh sáng mãnh liệt, sợi dây nối liền giữa hai thanh kiếm chợt tách ra, một loại cảm giác kỳ dị lan tỏa toàn thân Tô Tinh.
"Bôn!" Hai người cùng đồng thời ra lệnh.
Ngọc bích phi kiếm lại quấn quanh cùng nhau, bích quang đâm thẳng xuống đất, đại địa vỡ ra, nháy mắt liền xuất hiện một cái động lớn.
Ầm Ầm.
Trên đỉnh đầu, phân chim lại rơi xuống, hai người một trước một sau vội vàng thâm nhập vào trong động, phi thân hạ xuống.
Hai thanh bích kiếm giống như cỗ máy đào đất chuyên dụng, không có trở ngại gì liền mở ra một con đường.
Đào tới cả mấy canh giờ, kiếm quang đột nhiên lóng lánh, không khí trong lành ùa vào mặt, đúng như Tô Tinh sở liệu ở đây có một thông đạo. Triệu Hàm Yên liền cảm thấy vui vẻ vì thoát ra khỏi động khẩu dơ bẩn đầy phân chim.
Ở dưới động là một cái hồ thật lớn, Triệu Hàm Yên chưa bao giờ cảm động đến như vậy, hưng phấn đến cực điểm nhưng Lăng Yên công chúa cũng không quên là bên cạnh còn có một người nam nhân, mũi chân điểm trên mặt nước, bay thẳng đến phía sau một tảng đá, để lại một tiếng cảnh cáo: "Ngươi không được lại đây!".
Cái gì cần nhìn hắn đã nhìn sạch, Tô Tinh cũng hiểu nàng còn có gì để rụt rè nữa chứ, nhưng mà hắn cũng không tính đi nhìn trộm, xoay người hướng một chỗ sạch sẽ khác ở trong hồ, rồi nhanh chóng tẩy sạch dơ bẩn trên người.
Hai thanh phi kiếm vẫn huyền ảo treo lơ lửng ngay giữa thủy đàm, rồi trên thân kiếm bỗng lóe lên ánh sáng khác lạ, bắn ra hai đạo ánh sáng màu lục gắn trên người của hắn cùng Triệu Hàm Yên, giống như một cầu vồng đẹp đẽ nối thẳng hai người với nhau.. xem tại TruyệnFULL.vn
Tô Tinh ngẩng đầu nhìn lên, xem ra đây không phải là một kiện pháp khí bình thường, hắn dùng thần niệm dò xét thì thanh kiếm lớn hơn trong hai thanh bay đến trước mặt, lực xuyên thấu của thanh phi kiếm này vượt ra ngoài dự liệu của hắn, mặt trên thân của thanh kiếm có những đồ án kì lạ, tản mát ra một hơi thở cổ xưa.
Tô Tinh kinh ngạc hỏi: "Triệu Hàm Yên, lai lịch của hai thanh kiếm này như thế nào?"
Đầu bên kia của thủy đàm lâm chợt yên tĩnh kì lạ.