1001 Đêm Tân Hôn

Chương 496: Ngực tớ có to không?

Đi ra khỏi cổng trường, Khả Khả đang suy nghĩ xem làm thế nào để lôi cậu đi ăn cơm cùng thì nhìn thấy Bắc Minh Huân đi tới bên cạnh một chiếc xe Bentley, kéo cửa xe ra ngồi vào trong.

Khả Khả cũng nhanh chóng chạy lại, mở cửa ra ngồi vào.

Thắt dây ăn toàn xong, cô cười cười quàng tay vào cánh tay cậu: “Tiểu Tiểu Bắc! Em đói quá!”

Bắc Minh Huân không nói gì, cho xe khởi động rồi lái đi trên trường, Khả Khả trong lòng đang thấy có chút tức giận, đột nhiên có ti nhắn tới.

“Lý Khả Khả, nghe nói cậu tìm được một đại thần tới hóa giải à! Tống Tử Văn đen đủi rồi đây!”

Khả Khả nhắn lại: “Đương nhiên, cái tên Tống Tử Văn lưu manh đó đáng lẽ sớm phải bị giải quyết rồi ấy!”

“Còn nghe nói đại thần của cậu nhìn đẹp trai lắm? mau mau mau, gửi ảnh đây xem nào, chị em giúp cậu tư vấn!”

Khả Khả suy nghĩ vài giây rồi quyết định từ chối: “Không được, ngộ nhớ cậu thích anh ấy thì làm thế nào!”

“Ố! Lý Khả Khả, cậu đúng là có sắc quên bạn nhé....”

“Tớ thế đấy thì làm sao nào? Ai mà cướp anh ấy của tớ tớ sẽ liều mạng với người đó! Đây là nam thần trong mộng của tớ bao nhiêu năm rồi đấy, he he.”

Khả Khả gửi xong tin nhắn đó thì chẳng thèm quan tâm tới Mộc Mộc nữa, mà tranh thủ lúc cậu đang rẽ sang đường mà rút điện thoại ra chụp trộm cậu, ngược sáng, đôi môi mỏng đỏ hồng của cậu hơi mím lại, kiêu ngạo như một sinh vật đến từ thiên không vậy.

Chỉ một câu nói!

Đẹp trai tới tức nam thần cũng phải ghen tỵ.

Bắc Minh Huân đưa cô tới một nhà hàng sang trọng, món ăn của Hải Thành từ trước tới nay đều thiên về cay, Khả Khả vừa ngồi xuống liền gọi mấy món ăn vừa cay vừa tê.

Đang định đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, cánh tay dài của cậu liền giơ ra giật lấy thực đơn.

“Anh làm cái gì thế hả?” Khả Khả không hiểu.

Bắc Minh Huân cầm thực đơn, bỏ hết những món Khả Khả vừa gọi mà đổi thành những món thanh mát, cũng chẳng giải thích gì với cô, mãi cho tới khi đồ ăn được đưa lên, Khả Khả mới chống tay lên cằm nói: “Người Hải Thành ăn cơm mà không có món cay thì không vui đâu!”

Cậu liếc mắt nhìn cô: “Em có thể sang một bàn khác.”

“Được lắm, nể tình anh hôm nay đã giúp đỡ em.”

Ăn cơm xong, Bắc Minh Huân lại đưa cô tới một cửa hàng quần áo nữ, Khả Khả đưa hai tay đặt lên ngực, tim cô đập thình thịch, chỉ cảm thấy hạnh phúc đến với mình nhanh quá!

Chẳng cần phải gợi ý hay gạ gẫm cậu lại chủ động đưa cô đi mua đồ!

“Tiên sinh, xin hỏi anh cần gì à?” nữ nhân viên cửa hàng nhìn thấy Bắc Minh Huân, hai mắt sáng lên.

Bắc Minh Huân hất cằm về phía Khả Khả: “Chọn cho cô ấu vài bộ quần áo?”

“Thể loại thế nào ạ?”

“Quần áo học sinh.”

Khả Khả lắc đầu: “Em không muốn! Mộc Mộc nói em mặc váy ngắn nhìn vô cùng gợi cảm! Ngực tấn công, mông phòng thủ, như thế mới đẹp!”

Nhân viên cửa hàng hơi đơ người ra: “Tiểu thư, thực ra ở cửa hàng chúng tôi còn có rất nhiều loại quần áo và váy vóc phù hợp với cô, mặc vào vẫn rất gợi cảm, không nhất thiết cứ phải là váy ngắn đâu.”

“Tôi chỉ thích mặc váy ngắn thôi!” Khả Khả từ nhỏ cái tính thích gì làm nấy đã quen rồi, vô cùng không thích cái cảm giác bị người khác sắp đặt, ép buộc.

Bắc Minh Huân cười lạnh lùng: “Em xem em có điểm nào giống với một học sinh không?”

Khả Khả hai mắt hơi đỏ lên, nhìn chằm chằm cậu: “Vậy anh cũng chẳng cần quan tâm!”

Bắc Minh Huân chẳng thèm quan tâm tới cô, bảo nhân viên cửa hàng đi chọn đồ, còn chưa tới hai phút, nhân viên đã cầm tới bốn năm bộ, hầu hết đều là những bộ màu sắc nhẹ nhàng và kín đáo, nhìn cũng rất đẹp.

“Em không mặc!”

“Cô Kỷ không biết sẽ thế nào nếu biết em đánh nhau ở trường.”

“Anh uy hiếp em?!”

Khả Khả bị cậu kích động làm cho tức giận, toàn thân cô run lên.

“Đi thay đồ đi.”

Cuối cùng có tranh luận thì Khả Khả cũng vẫn là kẻ thất bại, Bắc Minh Huân ngồi xuống ghế bên cạnh đó, với tay cầm một cuốn tạp chí xem, Khả Khả mặt xị ra đi thay chiếc váy ngắn cũn cỡn ra, mặc lên người một chiếc váy dài màu hồng nhẹ nhàng bước ra.

Nhìn vào gương một khuôn mặt non nớt và dáng người thon thon, trông cô giống một con búp bê xinh đẹp đáng yêu.

Đôi mắt to trong, làn môi hồng hoa đào, cái mũi dọc dừa, đôi chân dài và thẳng,....

Nhân viên cửa hàng cũng phải thốt lời khen ngợi: “Tiểu thư cô xem, rất ngây thơ thuần khiết, mà cũng gợi cảm không kém phần váy ngắn đâu.”

Khả Khả mặt vẫn nặng như chì, cố nhịn không điên lên, đi thẳng tới trước mặt Bắc Minh Huân, phát hiện ánh mắt cậu đang nhìn mình, lúc này môi dường như khẽ nở nụ cười: “Anh... anh còn muốn làm gì? Em...em..em đã thay xong rồi!”

“Anh nhìn thấy rồi!” Bắc Minh Huân đặt cuốn tạp chí xuống, đứng lên: “Đi thôi.”

Khả Khả vẫn đứng yên tại chỗ: “Em không đi!”

“Hả?”

“Anh bảo em thay đồ em liền thay, anh bảo em đi em phải đi, vậy thì em còn mặt mũi gì nữa?” Khả Khả đúng là ngang như cua, hức một tiếng rồi nói: “Trừ khi anh bế em đi!”

Cứ nghĩ trước mặt bao nhiêu người thế này, Bắc Minh Huân sẽ thể hiện ga lăng mà chiều theo ý cô một chút.

Ai biết được, cậu quay người bước thẳng đi không ngoái đầu lại.

Khả Khả: “.......”

Cô lại chỉ có thể nhận lệnh mà chạy theo, vừa chạy vừa nói: “Đừng có mà đi nhanh thế, trong trường bao nhiêu người theo đuổi em, đều nói người em đẹp, sao đến lượt anh thì lại lạnh lùng như thế? Này, Tiểu Tiểu Bắc, có phải anh bị bệnh không, không thích con gái...a...”

Bắc Minh Huân đột nhiên dừng bước, Khả Khả không chú ý, đâm sầm vào sau lưng cậu, sống mũi bị đập vào lưng nên rất đau.

Cô bĩu môi, lấy tay tên xoa xoa mũi suýt xoa rồi nhìn cậu vẻ ai oán.

Bắc Minh Huân dừng bước lại, quay người nhìn Khả Khả từ đầu tới chân, Khả Khả lại đơ ra: “Anh...anh...”

“Em mà cũng là con gái á?”

Cậu chỉ nói một câu lạnh lùng rồi lại tiếp tục đi thẳng ra xe, bước lên, khi mà Khả Khả vẫn còn đang đơ người ra trước câu nói của cậu thì chiếc xe đã được lái đi cách xa cửa hàng quần áo rồi, Khả Khả bừng tỉnh, cô lập tức chạy quay lại cửa hàng quần áo, nhìn mình trong gương!

Hức!

Rõ ràng là cô đã dậy thì rất thành công mà!

..............

Về tới nhà, nhìn thấy bộ váy công chúa Khả Khả đang mặc, người có phản ứng rõ nét nhất là Lý Tranh Diễn.

“Khả Khả, con uống nhầm thuốc đấy à?”

Khả Khả liếc nhìn Kỷ Sênh, rồi ngội phịch xuống ghế sô pha, kéo chiếc váy cao lên một chút rồi hai chân vắt lên trên bàn, nói: “Lão ba, dưới con mắt tinh tường và cái đầu minh mẫn của ba, ba nhìn xem, có phải con dậy thì không thành công không?”

Lý Tranh Diễn nhướn mày nhìn con gái: “Còn nhỏ mà nói cái gì linh ta linh tinh thế!”

Khả Khả tủi thân thút thít nói: “Hôm nay có người nói con không phải là con gái....hức, con phải đi nâng ngực, lão ba, có sản phẩm nào giới thiệu cho con?”

“...........” Lý Tranh Diễn cạn lời: “Mẹ con mà nghe thấy thì lại không tha cho con đâu!”

“Đáng ghét, con đi lên tầng đây!”

Lý Tranh Diễn nhìn theo bóng dáng khác thường của cô con gái, trong đầu suy nghĩ gì đó, rồi buổi tối khi Kỷ Sênh về, anh đã đem sự việc này nhắc lại với Kỷ Sênh, Kỷ Sênh thở dài: “Chắc lại là Tiểu Bắc nói vậy rồi.”

“Tiểu Sênh, anh cảm thấy thực ra con gái cũng ta cũng khá mà nhỉ!”

“Thì sao nào?” Kỷ Sênh vừa đắp mặt nạ vừa nói.

“Thì....đương nhiên là tạo cơ hội cho bọn chúng! Ngộ nhỡ khi nhỏ con gái chúng ta ngây thơ quá mà chưa làm cho Tiểu Bắc thích, nhưng bây giờ đột nhiên nếu hai đứa chúng nó đến được với nhau thì tốt chứ sao? Dù gì, con gái cũng có rất nhiều ưu điểm mà, ví dụ như xinh đẹp giống em, mạnh mẽ giống anh.”

Kỷ Sênh: “........”

.........

Khả Khả bắt đầu lên mạng tìm hiểu về các sản phẩm và thực phẩm giúp vùng ngực phát triển, cái gì mà đu đủ, tinh dầu, trên mạng quảng cáo các loại thuốc, nhưng cô đã suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không biết dùng loại nào.

Ngày hôm sau, khi đi học, cô liền lôi Mộc Mộc ra một góc, hỏi rất nghiêm túc: “Mộc Mộc, cậu xem xem, ngực tớ có to không?”