Hàn Tín lúc hàn vi vì nghèo phải ăn bám vào một số người, nên không ai ưa.
Tín thường đến ăn nhờ ở nhà một người đình trưởng. Nhưng cứ ăn không, người ta cũng ghét.
Một hôm Tín đến nhà đình trưởng, thấy vợ người này ngồi trên phản ăn cơm, chị ta không cho Tín ăn. Tín buồn rầu ra đi.
Hằng ngày Tín ra cái hang ở dưới thành câu cá, nhưng chẳng được là bao, nên bị đói.
May có một bà giặt vải trông thấy, thương tình, bà nhường cho một phần cơm của bà trong nhiều ngày.
Đến khi bà giặt hết vải, Tín cảm ơn bà và nói :
– Sau này, cháu sẽ đền ơn bà xứng đáng.
Bà ta trả lời :
– Tôi thấy cậu đói, nên mới cho ăn, chứ mong gì cậu báo đáp đâu.
Ít lâu sau, Hàn Tín theo Hạng Lương, rồi Hạng Vũ, nhưng không được trọng dụng. Tín bèn sang đất Hán.
May gặp được thừa tướng Tiêu Hà. Thừa tướng giới thiệu với vua Hán.
Hàn Tín được Hán Vương tin yêu và phong cho làm đại tướng.
Lúc vinh hiển, Hàn Tín nhớ đến ơn bà giặt vải (phiếu mẫu : bà mẹ giặt vải), quay về, biếu bà nghìn lạng vàng.
Do đó có câu : “Bát cơm phiếu mẫu, trả ơn nghìn vàng”.