Từ Quảng Tề Tự trở về, Âu Dương Khắc thật mất mát, là phi thường mất mát.Tình thế trước mắt có thể nói là thay đổi bất ngờ, tất cả nhanh chóng quay ngược trở xuống, nhanh như sét đánh không kịp bịt tai Âu Dương Khắc cũng có điểm ngạc nhiên vô cùng, Hắn mới vừa cùng tiểu vương gia gần gũi nhau được một chút, kế hoạch vừa mở đầu mà đã bị chặt ngang.
Ai mà dự đoán được Triệu vương phủ phụ từ tử hiếu, vợ chồng tương kính như tân, tốt đẹp như một biểu tượng vậy mà chôn dấu nhiều bí mật như thế, đương nhiên vẫn là chuyện rắc rối nói tới tám giờ mới xong. Quảng Tề Tự trở về chỉ thấy vợ chồng tuyệt tình, phụ tử phản bội, một bên nhất quyết ra đi, bên kia nhất quyết muốn phải lưu lại, khóc nháo ầm ĩ, không ngừng không ngớt.
Trong khoảng một thời gian ngắn các loại lời đồn đãi trải rộng từ đầu đường đến cuối ngõ, trà lâu tửu quán lúc trước trống rỗng giờ rất nhiều khách nhân, nói chuyện suy diễn tới nước miếng tung bay về gia biến của Triệu Vương phủ
“Nghe nói này Triệu vương phi nguyên lai là người Hán, còn là phụ nữ đã có chồng, năm đó Triệu vương thèm nhỏ dãi mỹ mạo của nàng, liền nghĩ kế giết nàng chồng trước…”
“Tiểu vương gia nghe nói cũng không phải Triệu vương do thân sinh…”
“Lão huynh, tôi nghe được lại không phải như vậy, Triệu vương phi năm đó tham mộ phú quý, cùng Triệu vương thông đồng thành gian phu dâm phụ, người mang thai, bị chồng phát hiện, nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, liền giết chồng cùng Triệu vương tay trong tay rời đi …”
“Người chồng căn bản không chết, nhẫn nhục sống tạm bợ, gặp được cao nhân, luyện thành tuyệt thế thần công, tới tận cửa trả thù …”
“Cũng không phải, chồng sau này lại thành thân, sinh ra thêm một nữ nhi, đi vào Yên Kinh luận võ chọn rể, không ngờ chọn trúng tiểu vương gia, ai da, suýt nữa thành huynh muội loạn luân a…”
Âu Dương Khắc mặc dù biết rõ bí mật, nhưng cũng không muốn khoe ra làm gì, nội tâm ngược lại hỗn loạn vô cùng. Bao Tích Nhược cùng Dương Thiết Tâm cuối cùng cũng đoàn tụ, còn tiểu vương gia Hoàn Nhan Khang. Không, nên gọi là Dương Khang, quả thực theo cha mẹ mà đi, Triệu vương chịu cú sốc này, chưa gượng dậy nổi. Chính vụ giờ cũng không có người xử lý, vương phủ cao thấp loạn thành một đống. Cả ngày không làm nổi chuyện gì, làm gì còn ai có tâm sự làm việc. Âu Dương Khắc chính là theo chủ nghĩa hưởng lạc, tại đây loại bầu không khí đã không còn thú vị, liền đi về phía Triệu vương chào từ giã.
“Cái gì? Ngươi cũng muốn đi?” Triệu vương giờ mượn rượu giải sầu, uống tới mùi rượu khắp nơi.
Ta cũng không phải con của ngươi, như thế nào mà không thể đi.”Tại hạ nghĩ muốn quay về Bạch Đà Sơn một chuyến, vấn an… Gia thúc.” Nói đến đây cách xưng hô làm hắn hơi hơi chần chừ một chút.
“Hôm nay tại sao lại muốn về Bạch Đà Sơn kia!”
” Đúng vậy, chẳng qua tại hạ nhớ nhà mà thôi.”
“Bổn vương không cho phép, bổn vương không cho phép! … Bổn vương lệnh cho ngươi lập tức đi tìm Khang Nhi cùng Tích Nhược, thuyết phục bọn họ trở về bên cạnh bổn vương!”
” Tốt lắm ta sẽ đi, kính nhờ Vương gia người đừng tiếp tục như vậy nữa “.
Vài ngày không thấy, tiểu vương gia ra bên ngoài một chút liền tiều tụy ra như thế, thân hình mảnh dẻ, người so với hoa cúc còn gầy hơn. Âu Dương Khắc mới vừa tìm tới hắn, còn chưa kịp mở miệng, đã bị hắn chặn đầu một câu: ” Ngươi tới làm cái gì? Tới xem ta thế nào để chê cười ta … cha ta… ngươi là thuyết khách của Hoàn Nhan Hồng Liệt?”
Âu Dương Khắc nghĩ nghĩ, uổng công hắn tự phụ cho rằng mình tài ăn nói vô song, lúc này lại phát hiện mình không có lời nào để nói, trêu đùa đương nhiên là không đúng, an ủi cũng không được, cây quạt trong tay cũng không sử dụng đến, chỉ miễn cưỡng cười.
“Ngươi cười cái gì?” Hoàn Nhan Khang kiêu căng thành tính, nụ cười này còn cho là cố ý châm chọc, nhịn không được dậm chân giận dữ, ” Hảo, ngươi cứ việc cười, ta không còn là tiểu vương gia, ta cái gì cũng không phải! Ta là người Hán, là người Hán! Ta đây sẽ theo cha mẹ cùng nhau quay về Lâm An cố hương, ta còn muốn khôi phục Đại Tống non sông, ngươi… Ngươi… Ngươi là tên chó săn của Đại Kim!” Mắng càng về sau lại là buồn khổ lại thành buồn bực, đôi mắt đỏ lên, cắn chặt môi, dậm chân một cái cũng không quay đầu lại liền bỏ đi.
Âu Dương Khắc thật sự không nổi giận, đứng ở tại chỗ buồn bã không thôi một lúc lâu.
Kế tiếp hắn muốn đi gặp Bao Tích Nhược, lấy vinh hoa phú quý hấp dẫn bà, không ngờ ra tới nơi lại là tiểu nha đầu Hoàng Dung.
“Ôi chao, là ngươi?”
Âu Dương Khắc rất thích Hoàng Dung, hân hoan ngắm mỹ nhân luôn là lạc thú của hắn. Huống chi còn là mỹ nhân thanh khiết thông minh khéo ăn khéo nói. Bất quá Hoàng cô nương lần này vừa mở miệng, nói ra những lời lại chẳng thanh khiết chút nào.
“… Ngươi, thứ bụng người mà tim gan như chó lợn ( khóe miệng Âu Dương Khắc run rẩy một chút)… Mọi người có đối xử tốt cũng chỉ là thương hại ngươi mà thôi ( Âu Dương Khắc khóe miệng lại run rẩy một chút)…”
Hoàng Dung trên mặt dần dần có phiền não, kiên trì nói xong liền tức giận, ” Ngươi nhếch mép cái gì? Ta có khả năng đã thấy qua là không quên được, chẳng lẽ đọc sai lời kịch bản sao?”
Âu Dương Khắc mở chiết phiến ra, quạt vài cái, buồn cười nói: ” Hoàng cô nương, trong Kim Dung tiểu thuyết chỉ số thông minh của ngươi đệ nhất thiên hạ, lần này cải biên thì ngay cả cách giải độc cho Vương Xử Nhất phải dùng tới bốn lần nước cũng có thể coi là công lao của ngươi, vậy mà khi nói những lời kịch bản bại não như thế mà còn dương dương tự đắc được sao?”
Hoàng Dung giận dữ: ” Hừ, ngươi mới vừa rồi còn không phải cùng với Dương Khang nói gì đó ‘ Không cùng tầng lớp a, hợp ý nhau a, yêu nhau a ’…”
“Cái kia như thế nào mà thành như vậy, tôi là vì thuyết khách mà tới … Tại hạ cáo từ, cô nương tự giải quyết cho tốt đi, ai da, biểu hiện lần này thật sự còn có thể coi là tạm được a.”
“Ngươi!” Hoàng Dung tức giận đến mức liên tục dậm chân, mắng, ” Âu Dương Khắc ngươi là tên hỗn đản, tôi nguyền rủa ngươi vĩnh viễn không hơn được Dương Khang!”
Âu Dương Khắc cũng không muốn cùng nàng so đo, nhẹ lay động chiết phiến, mỉm cười lắc mình xuất môn nghênh ngang mà đi.
Rắc rối, vẫn sẽ còn tiếp tục.