[08 Xạ Điêu Đồng Nghiệp / Khắc Khang] – Cẩm Thư

Chương 18

Ban đêm, đoàn người Hoàn Nhan Hồng Liệt nghỉ trọ ở miếu trên núi bên bờ sông Tiền Đường, nửa đêm bước ra ngoài có thể thấy vừa cao vừa xa, lúc này ánh trăng ngang trời, mặt sông khoảng không rộng rãi có thể nhìn thấu mọi thứ, chốc lát sau thủy triều liền tới, ánh trăng vỡ tan, sóng cao nghìn trượng, trên mặt sông giống như biển mây bốc lên, lại nếu như phun tuyết nhả ngọc, tiếng sóng rung trời, quả nhiên làm người ta tâm tình dao động, tuyệt diệu khó thể nói rõ.

Ít ngày trước Âu Dương Khắc ở trên thuyền uống rượu ngắm trăng hăng hái, hiện giờ đổi thành tiểu vương gia ở bờ sông xem thủy triều vui vẻ thoải mái, hắn lại ngã xuống biển, cái này gọi là phong thuỷ thay nhau biến chuyển.

Sự việc chìm thuyền không hề dài dòng, Âu Dương Khắc lần này so với bị Hoàn Nhan Hồng Liệt đuổi đi còn thảm hại hơn.Kẻ phong hoa tuyết nguyệt như hắn, còn chưa kịp nhận cha, cơ thiếp trên thuyền cùng rất nhiều độc trùng đã ở đáy biển tan thành tro bụi, duy mình hắn còn sống. Âu Dương Phong một lời thành tiên đoán trước, có đám cơ thiếp chôn cùng mới xứng cho thân phận võ lâm tông sư của lão khiếu hóa Hồng Thất Công, không nghĩ tới lại thành kêt cục của chính hắn.


Âu Dương Khắc tuy rằng từ nhỏ đối với Âu Dương Phong kính như trời thần, có thể nói Âu Dương Phong không gì làm không được, mặc dù không biết bơi, cũng có thể thoát hiểm được, nhưng thấy tận mắt hắn theo thuyền chìm biến mất vào trong lốc xoáy, biển rộng dần dẫn trở nên yên tĩnh, trên mặt biển trôi nổi vô số mảnh thuyền cháy đen, giống như từng mảnh thi hài bị phá tanh bành, cũng rốt cuộc không thấy có người nào ngoi lên, Âu Dương Khắc rốt cục thê lương,tuyệt vọng tin tưởng Âu Dương Phong đã chết. Lúc sau trôi dạt đến hoang đảo, một mình Âu Dương Khắc đi đến chỗ cao nhìn biển rộng xa xa, nặng nề khóc lóc một lúc lâu.

Khóc xong phải đối mặt với sự thật, Âu Dương Khắc lúc này mới cảm thấy phát sầu.Hoang đảo trừ ánh mặt trời ngập tràn, không khí trong lành, thực vật xanh biếc không bị nhiễm bẩn như ở ngoài, thì không có một điểm nào phù hợp với tiêu chuẩn thích hưởng lạc của Âu Dương Khắc, hơn hai mươi năm được nuôi dưỡng đã thành thói quen giờ thành ra như vậy. Ca múa đàn nhạc thì không nói, ngay cả vật sống để nói chuyện cũng … —— không không, vẫn có, nhưng mà Hoàng Dung không thể để ý tới hắn, mặc dù không không nói với hắn nhưng mà nói cũng là ác thanh ác khí, còn thường thường có ý đồ để đánh hắn hai quyền, đạp hắn một cước.

Điều này cũng khó trách, tiểu tử Quách Tĩnh kia cũng nằm trong bụng cá rồi cũng nên, nàng tự nhiên tâm tình rất khó chịu. Âu Dương Khắc so với võ công của nàng thì cao hơn, vốn cũng không sợ gì nàng, nhưng nha đầu kia quỷ kế đa đoan, khó lòng phòng bị, đấu đến cuối cùng hắn quả thật cũng thấy phát mệt. Ba ngày trước, Âu Dương Khắc bị nàng hãm hại đến sinh tử kề bên rất nhiều lần, quyết định đối với nàng thành kính mà rời xa, trốn tránh nàng hết mức. Kiếp sống ở hoang đảo không biết được tới năm nào tháng nào, cho dù không để cho Hoàng Dung hại chết cũng vì nín nhịn tức mà chết, nghĩ đến đây Âu Dương Khắc không khỏi buồn bã thở dài.

Sáng hôm nay sau khi tỉnh dậy, hắn ngồi ở bờ biển bên một khối đá ngầm nướng chim biển, Hoàng Dung nghênh ngang đi tới, không khách khí mà ngồi xuống bên cạnh hắn, Âu Dương Khắc sợ nàng lại đột nhiên hướng người mình đụng vào một cái, Nhuyễn Vị Giáp ( Áo giáp bảo vệ người bằng lông nhím của Hoàng Dung) sẽ đem bả vai mình đâm thành tổ ong vò vẽ, vội hướng sang bên cạnh lùi lùi. Hoàng Dung thấy hắn sợ hãi, trong lòng thật là đắc ý, thái độ khác thường, quay đầu hướng hắn mỉm cười.

Âu Dương Khắc trong cuộc đời chưa bao giờ làm mặt lạnh với các cô nương xinh đẹp, thấy nàng cười đến hiền lành không tà ý, cũng cười đáp lại. Hoàng Dung được một tấc lại muốn tiến một thước, nói: “Hôm nay thời tiết không tồi, Âu Dương đại ca, ngươi có thể theo ta chung quanh đi một chút không?”


Âu Dương Khắc không biết nàng lại đùa giỡn thủ đoạn gì, vội lắc đầu liên tục.

Hoàng Dung thấy kế thất bại, liền cuốn cuốn một lọn tóc, cười hỏi: “Âu Dương đại ca, ngươi nói ta có đẹp không?” Chỉ còn chờ hắn sắc mê tâm khiếu sẽ theo mình đi tới chỗ đặt bẫy.

“Ân…”

Hoàng Dung thấy hắn vẻ lượng lự, mặt liền trầm xuống, buồn bực nói: “Ngươi ấp a ấp úng là có ý gì?Bộ dạng ta không đẹp sao?”


“A, không không…” Âu Dương Khắc vội cười trừ, còn thật sự quan sát dung mạo đoan trang của nàng, nói: “Hoàng cô nương, cái kia… Ngươi hai ngày nay có phải là không rửa mặt đúng không?”

Trong nháy mắt Hoàng Dung nghe được sét đánh ngay trên đầu mình, trên mặt như có mây đen dầy đặc che phủ, gió thổi mưa giông trước cơn bão, Âu Dương Khắc vừa thấy sắc mặt nàng như vậy, sớm bị dọa tới nhũn chân một chút, vội lùi về phía sau, chỉ nghe Hoàng Dung quát to một tiếng, thả người hướng hắn lao thẳng tới, hổn hển màchửi ầm lên: “Lão nương hôm nay phải vì dân trừ hại! Bóp chết ngươi, kẻ tự cho mình siêu phàm, đồ nam nhân lả lơi, dâm tặc hạ lưu vô sỉ!”

Âu Dương Khắc xoay người trốn, ủy khuất vô cùng, hô: “Ta nào có dâm tặc, ta vừa rồi không có đùa giỡn ngươi a, Hoàng cô nương!”