Quan niệm tình cảm của cô rất phóng khoáng, cô không phải loại con gái chỉ biết đánh giá qua vẻ bề ngoài, cô quan trọng nhất là phẩm chất bên trong của người kia, cho dù là người chủ động cũng không hồ hả vô duyên đeo bám. Tuổi trẻ yêu một người không có đúng hay sai, chẳng bận tâm đến những lời đồn đại bủa vây, quá khứ oan trái của Lạc Dịch cô để anh tự mình làm sáng tỏ.
Lạc Dịch, sớm đã coi nhẹ tất cả từ lâu. Người anh yêu đều mất đi, người anh tin tưởng đều phản bội. Nhưng chẳng sao cả, con người anh chẳng bao giờ oán trách hay giận hờn ai, cũng không trách vận mệnh giễu cợt, hay người phụ bạc. Mọi thứ đối với anh chỉ nhẹ như tơ hồng.
Chu Dao yêu anh như vậy, dù có bất ngờ bị truy sát mà không rõ lý do khi cô đang quen anh cô cũng không màng. Cô nguyện theo anh, dù quá khứ anh đen tối ra sao cô cũng đợi anh chứng sáng nó. Cô vì nguyện vì anh vượt qua mọi khó khăn...
“Phật Tổ, nếu tôi tin ngài, ngài có thể phù hộ cho cô gái kia ở dưới chân tôi không, từ nay về sau vui vẻ bình an, như ánh mặt trời chiếu soi vạn dặm.”