“Thành Đôi” là một tác phẩm được viết bởi ngòi bút Đông Qua Trà Tiên Nhân, truyện là sự kết hợp của các yếu tố đam mỹ, tiên hiệp, cổ đại,... đặc sắc.
Đó là một ngôi miếu cổ xưa đã tồn tại từ rất lâu, tuy nhiên hiện tại chỉ có hai người sinh sống là lão trụ trì và tiểu đồ đệ Hằng Quang lúc ấy chỉ mới có mười ba mười bốn tuổi. Dân chúng xung quanh luôn bày tỏ lòng thành kính đối với nơi này vì ngoại trừ sự quạnh quẽ ra thì Tùng Sơn nổi tiếng uy nghiêm, phật pháp của lão trụ trì cũng đáng kính nể.
Hằng Quang được đưa đến đây từ khi còn rất nhỏ, cậu do một tay lão trụ trì chăm sóc, nuôi dưỡng. Cả hai đối đãi với nhau như ông cháu hơn là thầy trò, tuy vậy chỉ một điều mà Hằng Quang luôn thắc mắc rằng lão trụ trì không muốn để cậu quy y. Đối với cậu, quy y là một hình thức thiêng liêng, vì vậy cậu luôn mong một ngày nào đó mình được cạo trọc đầu và thần thánh chứng nhận.
Tuy nhiên vào một ngày nọ, có hai vợ chồng viễn khách đến thăm, cũng là dịp để họ báo ơn công đức của lão trụ trì. Đây cũng là lúc Hằng Quang được lão trụ trì tiết lộ đấy chính là cha mẹ ruột của cậu, ngoài cậu ra thì còn một người anh em sinh đôi khác.
Hằng Quang vốn đã quen với cuộc sống đạm bạc, cảm thấy ở đây có phần thoải mái hơn những thứ gọi là cơm ngon áo đẹp. Vì vậy, khi biết được rằng mình phải quay trở về nơi gọi là nhà và phải xa lão trụ trì, trong lòng cậu không hề muốn một tí nào...