May mắn thay, anh không chết. Lúc tỉnh dậy, Vương Xán đã thấy mình nằm trên một đại đại nóng hôi hổi, xung quanh là một đám binh sĩ đông nghịt diện mạo dữ tợn, trong tay nào là cương dao, trường thương.
Đường đường là một lính bắn tỉa đặc chủng, bách phát bách trúng, đã nhắm ai thì người đó khó lòng sống sót, ấy vậy mà lại “cong đuôi” bỏ chạy, chính hắn cũng cảm thấy nhục nhã ê chề. Nhưng mà cũng phải thôi, ở trong tình cảnh bị đám binh sĩ điên cuồng lao đến như bây giờ, dù hắn có cầm một cây súng ngắm hiện đại nhất cũng không thể nào tiêu diệt hết được chúng.