Họ không có nhiều tình yêu, điểm chung của họ chỉ có thể là thói vụ lợi và cùng ghét bỏ cô. Antonio luôn tự hào về việc trở thành chủ quán của một căn trọ quá tốt, trong khi đó Celia chỉ nhận thức được rằng điều đấy đem lại cho cô ta tiền bạc.
Nhưng điều ấy không thể khiến họ bớt đi sự ghét bỏ dành cho cô. Họ luôn miệt thị cô là một đứa con hoang, và bảo rằng cô thật may mắn khi được để lại một ngôi nhà từ chính người mẹ không nghiêm chỉnh của mình. Điều này khiến mỗi ngày trôi qua, Felicia đều cảm thấy không có gì mới mẻ hơn ngoài những tiếng chửi rủa.
Tuy nhiên, Felicia vẫn đích thực là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng và hơn hết là lòng kiêu hãnh vô cùng lớn. Cô có thể phản bác bất cứ ai có suy nghĩ không hay về mẹ mình, cô muốn họ được yên.
Và có lẽ những chuỗi ngày như thế vẫn chậm rãi trôi qua cho đến một ngày anh xuất hiện. Domenico - con người hoàn hảo đến đáng sợ...