Thời gian không đợi một ai, đời người là ngắn ngủi. Đừng để mọi việc đi quá quỹ đạo để rồi chẳng thể nào cứu chữa được lỗi lầm của mình. Một thời gian sau đó tất cả chỉ là “Nỗi Ân Hận Muộn Màng” mà thôi. Hãy theo dõi tác phẩm như theo gót chân của một người con kể về câu chuyện của chính mình.
“Ai chẳng một lần mất mẹ, mất cha. Nỗi đau sẽ không kéo dài, không đè nặng nếu không mang niềm ân hận. “Một người hiền thuở trước, lúc hàn vi phải đội gạo thuê nuôi mẹ; ông ta làm nên thì mẹ đã mất, ông ta than: "Bây giờ dẫu muốn đội gạo nuôi mẹ cũng không sao được nữa". Tôi biết chuyện này, câu nói này từ rất sớm, song tôi đã không làm theo được. Phải đâu ngày nay không còn là ngày xưa! Xưa hay nay, Đông hay Tây, lòng mẹ cha bao giờ vẫn vậy. Có chăng là lòng con cái ấm lạnh theo thói đời. Phải vậy không, mẹ ơi!”. Tôi đọc những dòng nhật kí của anh, thương anh và hận mình. Ngay cả khi đã làm mẹ rồi, tôi vẫn không thấu lòng một người mẹ.”