Bà Nhu giờ đã hai con cùng với một ông chồng đã về hưu, cuộc sống êm đềm, không cuộc cãi vã nhưng bà vẫn cảm thấy chưa đủ cho một mái ấm.
Hôm đó ra tàu sau khi tạm biệt người con trai ở Irvine, bà nhanh chóng chuyển sang thăm người con gái đã lập gia đình của bà ở San Diego. Chuyến tàu hôm đó, bà gặp một người phụ nữ khác, cô nhỏ hơn bà tầm dăm ba tuổi nhưng khuân mặt tươi vui lạ thường. Trò chuyện một hồi mới biết cô cũng như bà đi thăm con một mình do có ông chồng bận với lũ bạn.
Cô gái tên Trinh, là dược sĩ, cô tên Nhu là giáo viên. Nhìn vè mặt tươi vui của người phụ nữ bên cạnh làm bà nhớ đến bà của ngày đó, khi Duy vẫn còn bên cạnh mình. Duy là bạn của anh Quân, bạn trai chị gái bà. Hai người quen nhau cũng nhờ duyên là vậy. Họ yêu nhau nhưng do đặc thù công việc Duy phải chuyển đi học xa, anh mong bà có thể đợi nhưng gia đình bà không cho phép họ làm đám hỏi, 1 là đám cưới hai là chia tay. Cô buồn lắm, và anh đi...
Đến giờ khoảng trời yêu thương đó vẫn không phai mờ nơi bà. Và trùng hợp là người phụ nữ ngồi cạnh bà lúc này chồng cô cũng là hải quân và tên Duy...