“Ngày nào hoa chưa nở, suốt đời không thành tiên
Ngày nào hoa chưa nở, suốt đời tụng sinh kinh.”
Phượng Phi Vân hắn sinh ra đã xuất chúng thế gian, mang trong mình dòng máu thượng cổ “ Yêu-Nhân-Ma-Thánh” cuồng ngạo mà ngang tàng, yêu dị mà thanh cao. Là thiên tài kiếm tu trẻ tuổi nhất trong 3 ngàn vạn năm qua, hắn có đủ tự tin và kiêu ngạo.
Nhưng lại trở nên khờ dại, ngây ngô trước nàng- trang tuyệt thế mỹ nhân ấy. Hắn yêu nàng cuồng dại. Chấp niệm với nàng như tín ngưỡng cuộc đời hắn để rồi nhận lại được gì? Phải chăng là sự phản bội của nàng, phải chăng là đường hoàng tuyền đầy rẩy mạn đà hoa bi ai, thống khổ.
Là Phượng Phi Vân hắn sai rồi? Hay là chính lúc Phượng Phi Vân chết, tim Thủy Nguyệt Đình nàng cũng nguội lạnh theo. Nàng dựa vào đâu để lay lắt sống từ thời Thái Cổ cho đến tận khi hắn chuyển thế. Có lẽ là vì chấp niệm đọng lại trong câu hỏi thống khổ : “Chàng có hận ta?”.