Thoắt cái thời gian trôi mau, sáu năm của Khanh Nhượng Nhượng ngắn như một đốt ngón tay vậy, từ độ tuổi hoa chớm nở, tình yêu nam nữ hòa cùng tự do, sức khỏe và tuổi trẻ thì nay đã bị công việc mưu sinh làm hao mòn hầu như không còn. Cuộc sống ngày ngày của Nhượng Nhượng không có gì ngoài công việc, lĩnh lương, trả tiền thuê phòng, rồi lại làm việc . . . .
Để làm một người phụ nữ độc lập tự chủ, mua nhà, mua cửa, kiếm tiền nuôi gia đình
Nhượng Nhượng coi trọng nhất một vấn đề đặc biệt, đó chính là tiền, cô quan tâm đến mức, cho dù trong túi tiền chỉ có 17 tệ tiền mặt, cô cũng tuyệt đối không cho ai trộm đi nó.
Một ngày kia, Nhượng Nhượng được cấp trên thưởng cho một số tiền nho nhỏ, cho nên cô quyết định sẽ vui vẻ một chuyến tới quảng trường đắt đỏ nhất thành phố - nơi mà từ trước đến nay cô chưa từng đến “Thử Áo”, cũng chính là được thử mà không mua. Nhưng thế nào mà lại xuất hiện một tên trộm không có mắt, cư nhiên móc ví tiền của cô. Sau này, Nhường Nhường tự an ủi mình, nhất định là bản thân mình quá đẹp, nhìn quần áo cô đi, đánh giá một con người không thể dựa trên quần áo, trên người cô toàn là hàng vỉa hè, dựa vào là biết ngay cấp bậc, nhưng cái khí chất thục nữ thể hiện ở trên người cô cũng xấp xỉ một nghìn quầy chuyên kinh doanh hàng hiệu đấy.