Mưa to, gió lớn, đêm đen, nhưng Tiêu Thu Thủy vẫn chưa chết.
Hắn đang ở dưới vách đá, giữa dòng sông. Nước sông cuồn cuộn, trời đất vô tình, hắn biết Đường Phương không nhìn thấy hắn, nhưng hắn thì lại thấy Đường Đương.
Hắn có thể nhìn thấy mơ hồ, Đường Phương ở trên vách đá, khuôn mặt trắng bệch, thân hình mảnh mai. Hắn muốn hét lên, nhưng lại uống phải mấy ngụm nước.
Tiêu Thu Thủy không giỏi bơi lặn, hắn chưa hề để tâm tập bơi bao giờ cả, bây giờ hắn gần ngạt hết một hơi chân khí mới có thể miễn cưỡng trồi được miệng mũi lên khỏi mặt nước.
Hắn thề, sau này nhất định phải tập bơi. Nhưng tập xong rồi sẽ thế nào, kể cả là đã tập được rồi thì thế nào? Có thể kêu lên được thì thế nào? Sông rộng như vậy, sóng nước ào ạt, Đường Phương không thể thấy, cũng không thể nghe.