Thật trái với tưởng tượng của Tống Tiểu Hoa! Người ta xuyên không ít ra cũng trở thành đại tiểu thư, phi tần được vua sủng ái, may mắn hơn thì trở thành Hoàng hậu. Ấy vậy mà nàng bây giờ dáng không có, diện mạo cũng không. Không những thế, sinh ra không có tiền, không có gia thế, nàng đành chấp nhận chôn vùi tuổi xuân của mình với một nam nhân có chức quan thà không có còn hơn.
Thế nhưng, đòi hỏi nhiều vậy để làm gì? Sau bao nhiêu ngày tháng chung sống, nàng đã rút ra cho mình một vài điều:
Ham hố gì cung đấu, tranh đấu tàn khốc? Ta đây vẫn hạnh phúc đó thôi.
Ganh đua nhan sắc để làm gì, ta đây không diện mạo sắc nước hương trời vẫn được nam nhân thương yêu.
Gia đình ta không phải giàu có gì, nhưng chỉ cần có một đứa con thơ dại, một người chồng cần mẫn và ta, như vậy là quá đủ rồi!