Đó là những gì nàng đã phải trải qua ở kiếp trước, nào là bị kẻ gian rắp tâm hãm hại, nào là gia đình phải tan nát, nào là bị vứt bỏ tại biệt viện trải qua hai năm cuối cùng tối tăm nhất của cuộc đời.
Quay trở về khi Kiến Khang năm tám, tất cả mới chỉ khởi đầu, nàng đã trải qua cơn bão một lần, lần này nàng phải thật đủ tỉnh táo để không bị đánh gục một lần nữa. Một lần nữa gặp lại những kẻ vu oan giá họa cho mình, Quý Bình An không thể không kiềm được cảm giác ớn lạnh xen tức giận. Cũng như vậy, một lần nữa nàng gặp lại những người nàng vốn dĩ yêu thương nhất, trong lòng bỗng dưng trực trào một cảm giác khó tả, cái tình máu mủ khi cả một đời xa cách... "Mẫu thân!- Bình An gần như là chạy vội tới ôm lấy Quý phu nhân, nước mắt không nhịn được nữa tràn ra. Quý phu nhân mới đầu là sững sờ, đột nhiên cảm thấy trong lòng như bị khoét mất thứ gì, lại tựa như cách một đời không nhìn thấy Bình An, trong lòng đau xót, đưa tay ôm lấy Bình An, nhẹ vỗ lưng của nàng: "Đứa nhỏ ngốc. . . . . ."