“Tôi vội vã bỏ đi, cánh cổng khép lại sau lưng che khuất tảng đá thật to đang nằm lưng chừng trên triền dốc, ngăn cách cả âm thanh róc rách của con suối dưới chân đồi và che khuất cả ngọn đồi nhỏ hiu quạnh có nấm mộ tôi trong đó”.
Sài Gòn hiện tại đông đến lạ. Con người vồn vã chạy nhanh theo thời gian. Tuy nhiên vẫn có những câu chuyện, những kỷ niệm mà nhiều người không thể nào quên. Như câu chuyện về “con suối dưới chân đồi”.
Kim và Thục là hai người bạn từ thuở còn đi học. Đến khi trưởng thành, mỗi người có một hướng đi riêng. Một thời gian sau, họ mới có dịp gặp lại và tâm sự với nhau. Nhà Kim đã không còn ở Tân Định nữa rồi. Kim đã chuyển đến Giang Điền, nơi mà trước đây Thục đã từng ở. Và cũng thật trùng hợp, nơi mà Kim ở lại chính là mảnh đất yêu thương trước đây của Thục. Mảnh đất có con suối nhỏ với tiếng nước róc rách và hơn cả là những kỷ niệm tươi đẹp một thời của cô. Chính nơi đây đã chứng kiến những đổi thay, những giọt nước mắt tủi thân và trải tim đơn độc của Thục. Khoảnh khắc cô nghe thấy tiếng nước của con suối nhỏ, tim cô thực sự đã lạc đi một nhịp.