Sống hai mươi tư năm cuộc đời, lần đầu tiên Hoa Lộ Dư gặp một người đàn ông kỳ lạ như Đái Tương Luân. Hai người rõ ràng không chung đường đi, nước sông không phạm nước giếng vì cớ nào lại cố tình bám lấy cô.
Hoa Lộ Dư và Đái Tương Luân hai năm trước không quen không biết nhưng cùng nhau trúng tuyển vào Quang Minh tập đoàn. Nhưng hai năm sau, khoảng cách giữa hai người lại trở nên hoàn toàn khác biệt. Đái Tương Luân nhờ vào khả năng làm việc đỉnh cao cùng vẻ ngoài ưu tú hơn người của mình chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành đại thần của công ty, được người người ngưỡng mộ. Nếu hiện tại hắn đã là quản lý nghiệp vụ thì Hoa Lộ Dư vẫn chỉ là một nhân viên quèn phòng tài vụ. Hai người rõ ràng không cùng một đẳng cấp với nhau.
Nói đến Hoa Lộ Dư, cô trước nay vẫn là một người bình thường, nhan sắc chỉ dừng lại ở mức thanh tú, năng lực làm việc bình thường, tính cách lại hướng nội, nhút nhát nên dù làm việc trong công ty hai năm vẫn chẳng có mấy người để ý tới cô. Ai ngờ, vài lần vô tình gặp gỡ, một người hoàn hảo như Đái Tương Luân lại muốn làm quen với cô.