“Chiều Tím Sông Giang” là một câu chuyện ngắn chứa đầy những kỷ niềm, những hồi ức tươi đẹp mang đôi nét buồn của những nhân vật trong truyện. Và sông Giang là con sống chất chứa hết tất thảy dòng chảy kỷ niệm của họ.
“Mới đó mà đã 20 năm qua rồi. Nhanh thật, nhanh như cơn gió nồm nam ngoài kia đang dào dạt thổi trên những bè lá dừa to trước ngõ. Thời gian đã biến cái không thể thành có thể”. 20 năm, quãng thời gian không quá dài nhưng đủ để thay đổi nhiều thứ. Đặc biệt là tuổi tác và cuộc sống của con người. Nhưng vạn vật của thiên nhiên có lẽ vẫn vậy. Cây dừa không thay đổi và dòng sông Giang cũng vậy. Gọi là sông nhưng thực chất sông Giang chỉ là một cái mương dẫn nước thủy lợi về. Tuy nhiên, lũ trẻ vẫn coi đó là một dòng sông, dòng sông của tuổi thơ. Nhớ khi ấy, những đứa vẫn thường nô đùa bên con sông rồi đầm mình trong dòng nước mát lạnh của sông. Để rồi mãi cho đến hiện tại, “tôi” dù có tắm ở đâu cũng vẫn nhớ đến dòng sông thân thương kia. Và… nhớ đến cả chị Nhàn, người con gái với nụ cười ấm áp giống như nụ cười của một người mẹ dành cho con vậy.