“Bụi trần lắng đọng” gây được ấn tượng với độc giả với những mẫu đối thoại và cốt truyện lạ lẫm của cuốn tiểu thuyết. Khi mà tiểu thuyết ngày nay gần như đã bí đề tài và dần cạn kiệt thì quyển sách này với vẻ lạ lẫm của nó như một loại hương mát lành thổi vào lòng người đọc.
Họ sống ở đó với những phong tục tập quán riêng, những truyền thống văn hóa riêng, họ có cách nghĩ còn rất thô sơ như những dụng cụ lao động của họ vậy, nhưng họ chất phác, thật thà, suy nghĩ của họ lại giản đơn, chân thật Nơi vùng đất lạ đó, bạn sẽ gặp một "thằng ngốc" – sản phẩm của vị Thổ ty hiển hách nhất vùng sau cuộc truy hoan với bà vợ xinh đẹp người Hán.
Con người kỳ lạ này tự hỏi rốt cuộc mình "thông minh hay ngốc", vì các cô gái cứ nói đây là người thông minh hơn cả thông minh. Thật ra đối với người dân nơi đây có thể anh ngốc cũng có thể anh thông minh, bởi anh là cái mới, là cái giao hòa, là sự nhìn xa trước thời đại, mà họ thường muốn bảo vệ cái xưa cái cũ, cái tổ tiên truyền lại Vì vậy rốt cuộc người ta xem anh là gì?
Cái giọng đọc của người đàn ông, chậm, trầm và ề à mang cả cái lạ lẫm của buổi sáng mùa đông của vùng đất người Tạng vào tâm trí khiến người đọc như bị cuốn vào vùng đất của những Thổ ty, của những thung lũng lộng gió bạt ngàn, của cây hoa anh túc, của máu, của những cái đầu rơi, lưỡi cắt, ái ân.