“…Thời gian vốn dĩ không đáng tin cậy. Nó cướp đi thanh xuân của người con gái, rèn giũa sự bản lĩnh của người con trai. Thời gian làm hai người yêu nhau thành hai vecto ngược hướng càng đi càng xa. Có lẽ là dù thấu hiểu đến mấy người với người vẫn có những khoảng cách mà đối phương chẳng thể chạm đến”.
Chàng thiếu niên ấm áp tám năm trước của Thảo Vi đến cuối cùng đã không còn nữa rồi, thay vào đó là một chàng trai lạnh nhạt, bạc tình bạc nghĩa. Tám năm bên nhau đổi lại là một câu “không quen biết”. Thanh xuân của cô dành tất cả cho người đàn ông đó nhưng cuối cùng vẫn không có được tình cảm chân thành của anh. Anh nói cô không có con, anh nói cô không thể giúp anh đạt được danh vọng, anh nói cô và anh không thể đến được với nhau. Suy cho cùng, tất thảy mọi chuyện tồi tệ như vậy đều là lỗi của cô sao.
Thảo Vi đã từng cho rằng, thời gian là loại bảo hiểm tốt nhất cho tình yêu. Nhưng có lẽ, cô đã lầm. Thời gian khiến con người thay đổi đi rất nhiều. Chỉ là, với những người yêu đương chân thành, sâu đậm, thời gian mới không có cách nào thay đổi được. Và cô chính là một trong số những người như vậy. Còn anh thì lại ở trong một tập hợp đối lập.