Z.28 Bản Án Tử Hình

Chương II

Docsach24.com
ê Tùng nắn lại cái cà vạt màu đen, và dựa lưng vào ghế bành cho đỡ mỏi. Từ sáng đến giờ, chàng đã nắn lại cái nút cà vạt không biết mấy chục lần, và thay đổi kiểu ngồi không biết mấy chục lần.

Phi cơ đến Biên hòa, chàng tất tả ra xe, tài xế phóng thẳng về Sài gòn, đưa chàng đến trụ sở bí mật của ông Hoàng, trong một bin-đinh đồ sộ ở đại lộ Nguyễn Huệ, bề ngoài là một công ty thương mại.

Lê Tùng đã tạt qua nhà để thay quần áo. Nhà chàng là một căn phòng ở lầu năm, trang trí diêm dúa, đồ đạc bừa bộn, chứng tỏ không có bàn tay đàn bà. Vừa đi vắng hai ngày mà chàng có cảm tưởng như xa nhà cả năm, vì ở đâu chàng cũng ngửi thấy mùi mốc meo, ở đâu chàng cũng thấy quần áo vứt bừa bãi, nồng nặc mùi mồ hôi và mùi rượu mạnh.

Chàng mở va-li chọn cái sơ mi trắng nhất. Ngần ngừ một lát, chàng lấy cái cà vạt đen để tạo ra một vẻ đứng đắn. Lê Tùng biết trước cái yếu nhân ở Sở sẽ không tiếc lời khiển trách chàng. Thất bại trong công việc thì khiển trách là thường, song lần này sự khiển trách sẽ lên tới độ cao nhất vì chàng đã cẩu thả để mất ba nhân viên ưu tú.

Đúng 9 giờ, Lê Tùng bước vào phòng đợi. Một nữ thư ký chàng không quen, mời chàng ngồi, và đưa tập báo tranh ảnh cho chàng đọc. Cầm tờ tạp chí, chàng chẳng thấy gì hết, thần trí chàng phiêu dạt tận nơi đâu. Cô thư ký cho chàng biết ông Hoàng mới về còn bận, chưa thể tiếp chàng, người thay mặt ông Hoàng là Văn Bình. Nghĩ đến khuôn mặt khắc khổ của Văn Bình, chàng rợn người, sửa lại nơ cà vạt.

Trong khi đó Văn Bình khoan thai rót uýt-ky trong phòng ông tổng giám đốc.

Xô tập hồ sơ sang một bên, ông Hoàng nói:

- Anh đọc hết hồ sơ chưa?

- Thưa rồi.

Văn Bình đứng dậy, ông Hoàng căn dặn:

- Anh phải dàn cảnh cho khéo. Tai mắt của họ ở đây không tầm thường đâu.

Văn Bình trầm mặc trở về văn phòng. Là người quen hoạt động, sát kề những nguy hiểm từng giây, từng phút, chàng cảm thấy tù túng khi bị gọi về tổng hành doanh sau chuyến công tác mỹ mãn ở Hà Nội, đối phó với Phan Mỹ và Kamốp (1). Song ông Hoàng muốn giữ chàng ở lại Sài Gòn một thời gian, với chức vụ tổng thanh tra của Sở. Phòng giấy tổng thanh tra là một căn phòng rộng bát ngát, tường quét vôi xanh lợt, bàn ghế và sa lông đều bằng sắt tròn và lợp nỉ. Một tấm thảm cói đắt tiền làm giảm tiếng giày lộp cộp trên nền xi măng. Trên tường, sau bàn buya-rô, chàng chỉ treo một tấm ảnh. Không phải ảnh của thủ tướng, ảnh ông bộ trưởng, hoặc ảnh ông Hoàng như ở trong những phòng khác, mà là ảnh thiếu nữ khỏa thân tuyệt đẹp, cắt trong tạp chí Playboy của Mỹ. Đứng trên tường, nàng ưỡn ngực nhìn chàng, đôi mắt xanh biếc, mái tóc dài xõa xuống bụng, cố tình phô bày bộ ngực tròn trịa, hồng hồng như thoa son. Nhân viên trong tổng hành doanh đều trợn mắt khi nhìn thấy tấm hình quái gở. Một viên chánh Sở đã báo cáo lên ông Hoàng, song ông tổng giám đốc chỉ mĩm cười:

- Tưởng gì, chứ chỉ có thế thì mặc Văn Bình. Đàn bà đẹp là thuốc trường sinh đối với những người quen sống nguy hiểm. Tôi không muốn nhân viên của tôi là ông thầy tu. Lịch sử cổ kim đã chứng nhận đàn bà là lẽ sống của muôn loài. Anh hùng như Nã Phá Luân và Hạng Võ cũng mê đàn bà...

Viên chánh sở phản đối:

- Thưa ông, Nã Phá Luân và Hạng Võ đều mất ngai vì đàn bà.

Chú thích:

(1) đã thuật trong Đêm cuối cùng của tử tội - sắp xuất bản

Ông Hoàng cười to:

- Ồ, anh muốn những người như Văn Bình phải ăn mừng thượng thọ hẳn? Anh lầm rồi... Anh làm việc trong văn phòng không thể hiểu được đời sống của anh em trong lòng địch. Những điệp viên tài ba chỉ sống quá 40 là cùng.

- Tại sao ông vẫn sống quá 60?

- Đó là vấn đề may rủi. Vả lại, thời tôi hoạt động, tình hình chưa nguy hiểm bằng bây giờ. Văn Bình làm việc với tôi, và tôi dùng Văn Bình được ngày nào hay ngày ấy, tôi không biết anh ta sẽ mất mạng khi nào, cho nên tôi không can thiệp vào đời tư của điệp viên dưới quyền. Vả lại, treo anh đàn bàn khỏa thân trong phòng giấy có gì là xấu? Tôi thử hỏi anh, anh tôi đẹp hay ảnh của đàn bà khỏa thân đẹp?

- Thưa...

- Nếu ảnh của đàn bà khỏa thân đẹp thì treo ảnh của ông già lụ khụ làm gì cho bẩn mắt. Từ nay, anh đừng nói đến chuyện này nữa. Tôi chỉ cần nhân viên của tôi can đảm, linh lợi, sẵn sàng chết cho đại cuộc, sẵn sàng ngậm miệng không khai khi bị bắt. Còn trong đời tư của họ, họ có một vợ hay nhiều vợ, họ mê gái hay đánh bạc, tùy họ.

Từ đấy, tấm hình chân dung người đẹp tóc vàng được treo chễm chệ trên đầu Văn Bình. Mỗi lần ngứa tay chân, chàng buông bút, quay lại chiêm ngưỡng mỹ nhân để nhớ lại cuộc đời tung hoành tạm thời bị gián đoạn.

Quỳnh Bích, nữ thư ký của chàng, cũng đẹp không thua người trong tranh. Có thể nàng còn đẹp hơn, với cặp mắt sâu như không có đáy, với cái áo quanh năm hở cổ như muốn lôi bộ ngực nguyên tử ra ngoài, với làn da trắng hồng, mát rượi trong mùa hạ, và ấm áp trong mùa đông.

Quỳnh Bích ngừng đánh máy khi Văn Bình mở cửa vào. Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của chàng, nàng không dám nói đùa như thường lệ nữa. Buổi tối, Văn Bình hẹn đưa nàng vào Chợ Lớn ăn cơm, sau đó hai người sẽ đi nhảy tới sáng. Từ ngày về văn phòng, Văn Bình trở nên vui giận thất thường. Nhiều lúc chàng gắt như mắm, bất luận nàng làm gì cũng gắt, thậm chí chàng gắt vì nàng mặc áo màu trắng mà chàng cho là không đẹp bằng áo màu xanh. Nhưng khi chàng vui thì Quỳnh Bích không được đánh máy, hoặc đọc hồ sơ nữa. Chàng bắt nàng ngồi yên như tượng cẩm thạch cho chàng ngắm, rồi hôn lung tung vào trán, vào tóc, vào tay nàng. Anh em trong tổng hành doanh cho rằng Văn Bình chớm bệnh điên sau nhiều năm vật lộn với tử thần.

Riêng ông Hoàng biết chàng không điên. Chàng được đưa về chức vụ tổng thanh tra với một sứ mệnh vô cùng quan trọng. Sứ mệnh này được ghi rõ trong tập hồ sơ tối mật mang số MA-15, cất trong tủ sắt đặc biệt của ông Hoàng. Két sắt này chỉ có một mình ông Hoàng biết cách mở, người lạ đụng vào sẽ chết vì những viên đạn xi-a-nuya bí mật, hoặc nếu cánh cửa dày 20 phân được mở ra thì toàn thể giấy tờ trong két sẽ tan thành cám trong khoảnh khắc.

Nhìn bộ ngực của Quỳnh Bích lồ lộ sau làn vải mỏng, Văn Bình mất hẳn nét mặt nghiêm nghị. Chàng cười với nàng:

- Gớm, em Bích đẹp quá!

Chàng ngồi xuống ghế, châm điếu Salem. Bỗng chàng hỏi:

- Có việc gì quan trọng không, cô Bích?

Nàng ngẩng đầu lên:

- Thưa anh, Lê Tùng đợi ở ngoài từ 9 giờ sáng.

- Bây giờ mấy giờ rồi?

- Thưa anh, 2 giờ trưa.

- Kệ hắn, cho hắn đợi tới chiều. Anh mời em đi ăn trưa, em bằng lòng không?

- Bằng lòng. Tối nay, anh cũng đưa em đi ăn. Em muốn về sớm, ra đường Tự Do làm lại cái đầu cho đẹp.

- Thế à? Nếu chiều nay em về sớm, anh sẽ giải quyết vụ Lê Tùng ngay bây giờ.

Quỳnh Bích đứng dậy, mở cửa sang phòng bên. Văn Bình nhìn theo nàng, trên môi nở nụ cười khó hiểu. Lê Tùng khép nép tiến vào. Văn Bình không thèm ngước đầu lên. Lê Tùng chào:

- Kính anh.

Văn Bình mở một tập hồ sơ màu vàng, giọng gay gắt:

- À, anh Lê Tùng. 307 bị giết rồi phải không?

Lê Tùng khựng người:

- Thưa anh, vâng. Ai báo tin anh biết nhanh thế?

- Hừ, đợi tin anh thì Sở tan nát. Tại sao 307 sa vào tay địch?

- Thưa anh, đúng chỉ thị, tôi chờ 307 ở địa điểm AQ-19 đã chỉ định. 307 đến chậm, và bị bắt ngay trước khi xuống sông, xuống bờ nam gặp tôi.

- Nghĩa là 307 chưa giao tài liệu cho anh?

- Thưa chưa.

- Tại sao anh không tìm cách giải vây cho 307?

- Tôi chỉ mang súng lục theo, quên mang tiểu liên. Vả lại, trời mưa lớn, tôi không nhìn thấy gì hết. Khi 307 bắn hỏa châu cấp cứu, tôi định sang sông thì muộn rồi. Địch còn bắn xối xả vào xe tôi, may thay tôi không trúng đạn.

- Tại sao 307 bị bắt?

- Thưa anh, tôi không biết.

- Hừ, anh là cấp chỉ huy của 307 mà không biết? Ba nhân viên giỏi bị sa lưới trong vòng một tháng, anh phải chịu hết trách nhiệm.

- Thưa anh...

- Đừng bào chữa vô ích. Anh đã biết hình phạt của Sở dành cho nhân viên bị lỗi nặng. Anh sẽ bị đưa ra Tòa.

- Tôi xin xung phong ra ngoài ấy để mở cuộc điều tra.

- Họ sẽ tóm anh sau khi anh vượt vĩ tuyến 17. Anh là người nghiện rượu nặng, thích đánh bạc lớn, mê gái đẹp, anh chưa có bản lãnh chống lại kỹ thuật cám dỗ của địch.

- Xin anh tin tôi. Xin anh cho tôi một cơ hội chót.

Văn Bình đập tay xuống bàn:

- Nếu không có sự can thiệp của tôi, ông Hoàng đã tống giam anh rồi. Dầu sao, tôi còn chút lòng thương anh nên đã đề nghị với ông Hoàng xin cho anh thoát khỏi ra Tòa, giữ anh làm việc trong tổng hành doanh. Tuy nhiên, tôi không thể giữ anh trong ban Hành động được nữa, anh sẽ được thuyên chuyển tới ban Tài chính.

Văn Bình quay lại cô thư ký:

- Phiền cô dẫn Lê Tùng tới ban Tài chính. Về công việc giao cho Lê Tùng, tôi sẽ ký văn thư sau.

Lê Tùng lắp bắp một lời cảm ơn:

- Thưa anh...

Văn Bình xua tay:

- Anh làm mất nhiều thời giờ quá. Tôi mong anh sửa lại nếp sống, đừng để bê tha, đừng cẩu thả như trước nữa. Thôi, chào anh.

Lê Tùng ra rồi, Văn Bình bấm nút điện thoại riêng gọi cho ông Hoàng. Tổng giám đốc hỏi:

- Xong chưa?

Văn Bình đáp:

- Thưa, xong rồi.

- Kết quả sao? Được 100% không?

- Có thể được.

Văn Bình nghe tiếng ông tổng giám đốc cười nhè nhẹ trong máy điện thoại. Ít khi ông Hoàng tự do bộc lộ tình cảm trước mặt nhân viên. Sở dĩ ông không cần giữ gìn vì Văn Bình được ông coi như con ruột, mặt khác cũng vì đường dây điện thoại được gắn dụng cụ an toàn, người ngoài không thể nghe trộm.

Ông Hoàng lại nói:

- Lên phòng tôi ngay.

Văn Bình đáp <<vâng>>, rồi gác ống nói xuống giá. Quỳnh Bích mở cửa vào, mĩm miệng cười âu yếm với chàng. Sau bao năm hoạt động, Văn Bình vẫn không già. Chàng vẫn giữ phong độ khoan thai của người đàn ông ba mươi, tuổi nảy nở của tình yêu, tuổi mà đàn bà yêu thích nhất.

Nàng nói:

- Anh hứa đưa em đi ăn cơm trưa và tối. Đừng quên đấy. Anh bỏ em đi với cô khác thì chết với em.

Văn Bình hôn vào tóc cô thư ký đa tình:

- Em đẹp như tiên nga giáng thế, họa là điên cuồng, anh mới bỏ rơi em.

Bảo là Quỳnh Bích đẹp như tiên nga giáng thế có vẻ hơi ngoa, song trên thực tế, tiên nga của thế kỷ 20 cũng đẹp đến thế là cùng. Sắc đẹp của nàng là sự pha trộn của cái ẻo lả Á Đông cổ kính và cái sỗ sàng Tây phương tân tiến.

Trông nàng, ai cũng tưởng tượng tới cây liễu. Thật vậy, thân hình nàng mảnh dẻ như cây liễu. Nàng ưa mặc áo màu trắng, tóc nàng lại đen nhánh phủ xuống quá vai, tạo cho nàng một vẻ đẹp buồn buồn sâu xa. Cổ nàng gầy và cao, mặt nàng trắng hồng, tuy hơi dài. Mắt, mũi, trán, lông mày đều phảng phất vẻ đẹp mỹ nữ của thế kỹ trước.

Dường như tạo hóa đã có định kiến rõ ràng, khi nặn cho nàng một tấm thân mảnh mai. Vì những thớ thịt ở tay, chân và bụng đã được tạo hóa mang ra chỗ khác, đắp thành cái mông tròn và bộ ngực tròn. Người nàng gầy nên bộ ngực 90 phân trở thành vĩ đại, một sự vĩ đại đầy thèm muốn và ghen tị. Khi nàng bước qua, người đàn ông nào cũng ngoảnh mặt trầm trồ. Tuy nhiên, những lời ca tụng đều bị tắt nghẹn ở cổ họng. Nhan sắc khêu gợi của Quỳnh Bích làm đàn ông khản tiếng và quáng mắt.

Nghe Văn Bình khen, nàng nhún vai - đôi vai nhỏ nhưng tròn tròn, xinh xắn:

- Thôi, anh đừng nịnh đầm nữa. Anh đã hẹn đi ăn với em một lần rồi lại quên bẵng. Lần này, em không dễ dãi với anh nữa đâu. Em ra phố làm tóc, sửa móng tay, rồi lấy cái áo bằng kim tuyến mới ở tiệm may. Em sẽ đau khổ suốt đời nếu đêm nay anh còn quên nữa.

Văn Bình lắc đầu:

- Anh không quên nữa đâu.

Văn Bình hôn gửi nàng rồi ra thang máy trở lên phòng ông Hoàng. Qua phòng đợi, chàng đưa tay vẫy ba thiếu nữ đẹp như hằng nga ngồi sau quầy. Cả ba đều chào chàng, vẻ mặt thân mến. Văn Bình đã chiếm được cảm tình của các nữ nhân viên Biệt vụ, một ban hoạt động vừa được thành lập, gồm toàn phụ nữ trẻ tuổi, học thức rộng, được huấn luyện đầy đủ về chuyên môn tình báo và nhu đạo tự vệ.

Nguyên Hương không ngẩng đầu lên khi chàng bước vào phòng nàng. Cô thư ký khả ái của ông tổng giám đốc, và cũng là người yêu không hy vọng cưới của Văn Bình, đang cắm cúi trên bàn máy chữ IBM, tiếng kêu sành sạch. Nàng vẫn có thói quen hờn giận đối với chàng. Mọi lần, khi qua phòng nàng, chàng thường dừng lại vài ba phút, tặng nàng một cái hôn đắm đuối lên môi, cho nàng nguôi cơn ghen bóng gió. Nhưng lần này, chàng đi thẳng.

Xuống nước Nguyên Hương gọi chàng:

- Văn Bình.

Chàng quay lại:

- Em.

- Anh mắc bệnh cận thị từ bao giờ?

- Đâu. Mắt anh vẫn sáng như đèn pha xe hơi.

- Tại sao anh không nhìn thấy em?

- Có. Song thấy em bận, anh không dám quấy rầy.

- Anh có thấy cái áo màu hồ thủy em mới may không?

- Có.

- Đẹp không anh?

- Đẹp.

- Còn mái tóc của em, em mới sấy xong ngoài tiệm. Đẹp không anh?

- Đẹp.

Mặt Nguyên Hương đang tươi cười, bỗng cau lại. Bỗng nàng đứng vụt dậy, nắm lấy sấp giấy trên máy, xé toạc làm nhiều mảnh, rồi vứt xuống đất, bưng mặt khóc rưng rức.

Khi ấy, Văn Bình sực nhớ chàng đã quá tàn nhẫn với nàng. Nàng may áo mới vì chàng, sấy tóc mới vì chàng. Đàn ông vô tình không nhận ra những cử chỉ ý nhị của đàn bà.

Chàng vuốt tóc nàng:

- Anh xin lỗi em.

Nàng đấm thùm thụp vào vai chàng, giọng ướt nhè nước mắt:

- Thôi, anh đừng xạo nữa. Em đã biết anh quá rồi. Anh còn nhớ đêm nằm tù trong xà lim quận 3 không? (1) Tối nay, anh còn đi ăn với Quỳnh Bích thì tan xác với em.

Văn Bình tái mặt:

- Em thừa biết là anh không yêu Quỳnh Bích. Anh gần nàng với một mục đích khác.

- Hừ, anh định nói rằng anh yêu nàng là theo mệnh lệnh của ông Hoàng phải không?

- Đúng thế.

- Ông Hoàng ra lệnh, nhưng em cấm đoán.

- Em không phải là tổng giám đốc.

- Nhưng em lại có quyền hơn cả bộ trưởng, thủ tướng. Đàn bà muốn là Trời muốn, anh không biết ư?

- Biết. Anh sợ em rồi.

- Được. Em cho phép anh vào văn phòng ông Hoàng. Lát nữa, anh phải bãi bỏ vụ đi ăn tối nay với Quỳnh Bích.

Ông tổng giám đốc nhìn chàng bằng cặp mắt đầy ý nghĩa khi chàng lặng lẽ bước vào phòng.

Chưa ngồi yên vị, Văn Bình đã nói:

- Thưa, ông đã nghe câu chuyện giữa cô Nguyên Hương và tôi?

- Phải. Tôi được nghe hết.

- Tại sao ông không ra lệnh đóng ống kính vô tuyến truyền hình trong phòng tôi lại? Việc gì xảy ra trong phòng cũng được thu hình, cô Nguyên Hương đều biết.

- Ồ, đó là một phần của kế hoạch.

- Nguyên Hương không biết nội dung việc làm của tôi ư?

- Không.

- Nghĩa là ông muốn nàng nghe trộm những chuyện xảy ra trong văn phòng tôi rồi ghen tuông?

- Phải, đó là một phần của kế hoạch.

- Trời ơi, ông tàn nhẫn quá! Ông không biết Nguyên Hương có thể ghen đến chết được sao?

- Trên đời, chưa ai ghen mà chết được cả. Vả lại, trong nghề tình báo, đàn bà đã ghen là vô dụng. Nhưng thôi, tôi chỉ cần vở kịch kéo dài vài ba ngày thôi.

- Thưa, ông kêu tôi lên có chuyện gì?

Ông Hoàng lẳng lặng đứng dậy, tiến lại tủ sắt. Két này là một thành công phi thường của kỹ nghệ kim khí Tây Đức. Ông Hoàng bấm một cái nút bí mật, tường bê tông nứt ra, để lộ một tấm cửa bằng thép dày hai mươi phân, sơn xanh lá cây.

Ông Hoàng tra chìa khóa vào ổ. Cánh cửa được mở bằng điện, từ từ dạt sang một phía. Ông Hoàng phải mở cánh cửa thứ nhì bằng chìa khóa khác.

Tất cả kỹ thuật tân tiến của Đức quốc cũng được thu gói vào cánh cửa thứ ba cũng bằng thép riêng.

Trên cửa có một ống kính lớn bằng hộp thuốc lá 79. Đó là ống chụp hình điện tử, người nào mở được hai tấm cửa đầu tiên sẽ được thu hình và hình này được truyền vào bộ óc điện tử có một trí nhớ siêu phàm.

Bộ óc này có thể nhớ mặt toàn thể nhân viên bí mật và công khai của Sở Mật vụ do ông Hoàng điều khiển. Nếu là người lạ thì những viên đạn xi-a-nuya sẽ bay ra, giết chết trong chớp mắt. Còn nếu là nhân viên của Sở thì tủ sắt sẽ rú lên một hồi còi thảm thiết, nghe muốn đứng tim, và ngã ngửa.

Hồi còi này đánh thức hệ thống báo động tin vi trong tổng hành doanh. Nhân viên an ninh dưới hầm sẽ ấn nút điện, đóng hết cửa ra vào bằng những tấm thép nặng ba tấn. Sau đó, một làn khói thơm thơm từ trên trần tỏa xuống, trong ba chục giây, tràn ngập văn phòng ông tổng giám đốc.

Làn khói này làm người ngửi bị hoàn toàn tê liệt, tuy không thiệt mạng. Nhân viên an ninh chỉ cần đeo mặt nạ phòng hơi ngạt vào phòng mang kẻ lạ đi.

Cánh cửa thứ ba chỉ chịu mở ra nếu bộ óc điện tử nhận đúng người mở là ông Hoàng. Ngoài ông Hoàng ra còn có ba người khác được mở: bác sĩ Triệu Dung - người được chọn để kế vị ông Hoàng nếu ông mệnh một, cô thư ký thân tín Nguyên Hương và Văn Bình tức Z-28. Tuy nhiên, ba người này chỉ có thể mở tủ két nếu ông Hoàng cho phép, nghĩa là nếu ông Hoàng mở một cái khóa riêng, giấu trong ngăn kéo bàn giấy của ông.

Chìa khóa vừa tra vào ổ, bộ óc điện tử đã nhận diện được chủ nhân. Cánh cửa nặng chình chịch mở vào bên trong.

Bên trong là một căn phòng lớn tương tự như nhà hầm cất vàng và báu vật của các ngân hàng lớn. Một máy điều hòa không khí hút hơi nóng và hơi ẩm ra ngoài, khiến căn phòng mát rượi.

Ông Hoàng lại ngăn MA-15, mở nút khóa chữ. Kê sát tường, và chôn sâu xuống sàn bê tông là 500 cái ngăn như thế, ngăn nào cũng mang số ở ngoài. Ngăn MA-15, đựng hồ sơ tối mật, liên quan đến công việc Văn Bình đang làm.

Ông Hoàng đem hồ sơ lại bàn, bật đèn lên, nói với Văn Bình:

- Anh mới đọc được một nửa. Còn nửa khác, anh cần đọc nốt. Anh chỉ đọc 5 phút là xong.

Văn Bình châm điếu Salem, khoan thai giở tập tài liệu đánh máy.

Trên đầu trang có chữ MA-15 bằng mực đỏ, bên cạnh có cái dấu <<Tối mật>>, và dòng chữ lớn: chỉ được nghiên cứu trong văn phòng tổng giám đốc, không được mang ra ngoài.

Văn Bình để ý đến một bức ảnh quen thuộc, và nhẩm đọc bản tướng mạo căn cước như sau:

<<Tên thật: Lữ Thị Mộng Hoài>>

<<Ngày và nơi sinh: ngày 5-8-19... tại thị xã Thanh hóa, Trung phần Việt nam, hiện do cộng sản kiểm soát.

<<Cha mẹ: Tên cha là Lữ minh Mẫn (mất), mẹ là Đặng thị Phúc, còn sống, và ở tại thị xã Thanh hóa.

<<Học lực: Tú tài toàn phần. Sinh viên Văn khoa năm thứ 2. Cao 1th57, thường đi giày cao gót 11 phân nên cao tới 1th68, chưa kể tóc.

<<Nặng 44 kilô, vòng ngực 95 phân, vòng mông 95 phân, vòng bụng 54 phân.

<<Giọng hát rất hay, từng đoạt phần thưởng trong nhiều cuộc thi hát ở Sài gòn.

<<Chơi được nhiều loại đàn, đặc biệt là dương cầm

<<Dấu tích đặc biệt: một nốt ruồi son, đường kính 2 li ở vú bên trái, ngay gần núm.

<<Ngoài ra còn một cái thẹo hình thoi, nhỏ bằng đầu ngón tay út, ở sau lưng, gần đốt xương sống thứ 16. Vết thẹo này do hồi nhỏ trèo cây bị té ngã mà ra.

<<Đặc tính: sống cuộc đời tình cảm, thích yêu mây gió, ham phiêu lưu nên gia nhập nhóm Biệt vụ. Dễ bị lung lạc bởi người đàn ông nào đẹp trai, có tài, ăn nói duyên dáng, <<và giàu kinh nghiệm trên tình trường.

<<Phụ chú: Sau hiệp định Giơ-neo, gia đình chuẩn bị di cư vào Nam, nàng còn nhỏ nên được giao cho một người chú, tiện phi cơ vào Sài gòn trước, còn gia đình xuống tàu <<thủy sau. Việc di cư hoãn lại vì cha nàng đột nhiên đau nặng rồi từ trần.

<<Vào phút chót, gia đình nàng đành phải ở lại thị xã Thanh hóa vì các đường ra Bắc, liên lạc với Ủy hội Quốc tế đều bị chặn lại.

<<Vào trong Nam, nàng ở với gia đình người chú. Đứa con trai lớn của người chú nhăng nhích với nàng, nàng cự tuyệt. Sau đó, nàng phải ra khỏi nhà, kiếm ăn một mình.

<<Nhờ sắc đẹp, nàng xin vào làm thư ký cho hãng buôn Cao vân, số..., đại lộ Trần hưng Đạo. Được ít lâu, viên chủ hãng đưa nàng lên làm việc trong văn phòng. Rồi viên chủ <<hãng tỏ tình với nàng. Nàng cự tuyệt rồi bỏ sở làm.

<<Do sự giới thiệu của Thu Thu, nàng được tuyển nạp vào sở Mật vụ, và tham dự khóa huấn luyện điệp viên Biệt vụ. Tốt nghiệp hạng trung bình.

  <<Lời phê quan trọng của Ban nghiên cứu: Gián điệp Bắc việt đã phăng ra nàng, và lập kế hoạch đưa nàng vào tổ chức. Nàng phản đối kịch liệt, và dự <<định báo tin cho thượng cấp, song địch đe dọa thủ tiêu mẹ nàng ở Thanh hóa. Hiện mẹ nàng đang nuôi một đàn con 8 đứa trong vùng cộng sản, nàng là <<con cả. Vì thương mẹ, thương các em, nàng đã sa vào cạm bẫy của địch.

<<Vụ này đã được báo cáo bằng văn thư lên ông tổng giám đốc, nhưng ông tổng giám đốc đã ra lệnh riêng xếp lại.

<<Căn cứ vào tin tức thu lượm được, nàng vẫn tiếp tục liên lạc với gián điệp địch ơ Sài gòn.

<<Cuộc tiếp xúc mới nhất giữa nàng với gián điệp địch diễn ra ngày 3-5 vừa qua.

Văn Bình ngẩn nhìn ông Hoàng:

- Thưa, nghĩa là nàng mới gặp gián điệp địch cách đây một tháng.

Ông Hoàng gật đầu:

- Phải, một tháng. Lệ thường, họ gặp nhau mỗi tháng một lần. Tôi đã cho Lê Diệp nghiên cứu kỹ: ngày gặp là tối thứ bảy đầu tháng.

- Hôm nay là thứ bảy đầu tháng.

- Nghĩa là tối nay nàng sẽ gặp lại nhân viên địch. Từ trước đến nay, anh quen làm những việc cần đến khí giới, và bộ óc đa mưu túc kế. Lần này, tôi giao anh một công việc vô cùng nhàn hạ. Tuy nhiên, chỉ có anh mới làm nổi. Vì anh có một sức hấp dẫn đặc biệt đối với đàn bà. Tôi tin anh thành công. Nếu anh thất bại, cơ sở lớn lao của ta ngoài đó sẽ sụp đổ trong một thời gian ngắn.

Văn Bình đứng dậy, sửa soạn cáo từ. Ông Hoàng giữ chàng lại:

- À, còn quên cái này nữa.

Ông Hoàng đưa tận tay chàng một cái gói lớn.

- Hai trăm ngàn. Nghe nói anh không còn đồng nào từ hai hôm nay, tôi phải lo đầy đủ cho anh.

Nhận gói tiền, chàng run lên vì cảm động. Quả từ hai hôm nay, chàng không còn một xu dính túi. Bộ âu phục mới may còn gởi ở đường Tự do chưa có tiền lấy. Số lương hàng tháng Sở Mật vụ trả cho chàng, trên căn bản lương đại tá, thêm phụ cấp chức vụ và công tác nguy hiểm, không đủ cho chàng tiêu pha một đêm bên cạnh đống vỏ chai sâm banh thượng hạng và một tá mỹ nhân thượng lưu. Song chàng vẫn có tiền hoang phí. Tiền này không nằm trong ngân sách quốc gia, vì hàng năm Sở chỉ được cấp vài ba chục triệu. Mỗi khi thiếu tiền, ông Hoàng đều nhờ Văn Bình.

Cách đây không lâu, chàng ra Hà nội bắt cóc nhà bác học nguyên tử xô viết Bilatốp. Sau đó, ông Hoàng đem trả Bilatốp cho chính phủ Nga xô, lấy hai chục triệu mỹ kim. Hai chục triệu đô la tính ra bạc Việt nam là hơn hai ngàn triệu đồng... Và đó mới là một trong nhiều vụ.

Dầu kiếm được nhiều tiền, Văn Bình không bao giờ tơ hào một xu. Ông Hoàng cho bao nhiêu, chàng nhận bấy nhiêu, không xin thêm, tuy nhiên ông Hoàng luôn quan đến sự tiêu pha của chàng điệp viên tài ba và ham chơi.

Chàng nói:

- Thưa ông, tôi nghe nói, mật quỹ sắp hết tiền rồi.

Ông Hoàng nhấc đôi kính cận thị dày cộp:

- Ai cho anh biết?

- Triệu Dung.

- Đúng. Tôi chỉ còn 5 triệu đồng nữa thôi. Hết món tiền này, không biết lấy đâu ra để cấp dưỡng cho mấy trăm cơ sở trên toàn thế giới. Ngân sách của Sở năm nay, bộ Quốc phòng và bộ Nội vụ chỉ dành cho ba chục triệu. Với ba chục triệu, tôi chưa đủ trả lương một ngày cho nhân viên.

- Sao ông không thúc giục Thủ tướng chính thức hóa Sở Mật vụ?

- Việc này được bàn luận nhiều lần, song chưa đi đến đâu. Vả lại, dầu được chính thức hóa cũng không đào đâu ra tiền. Mình là xứ chậm tiến, đến tiền mua gạo, tiền may quần áo, còn chưa đủ, thì làm gì có tiền làm tình báo. Theo ý tôi, cứ bí mật như thế này mà hơn: trên thế giới, Sở tình báo Anh quốc đạt được thành tích phi thường nhờ được bí mật. Là người ở trong nghề, anh vẫn chưa biết Sở tình báo Anh quốc hàng năm tiêu bao nhiêu tiền, nhân viên gồm bao nhiêu người và gồm những ai. Bí mật có cái lợi là ai muốn hiểu ra sao tùy ý: Sở của ta có thể được gọi là Sở Mật vụ, Tổng Nha Tình báo, Cục Phản gián, ta chẳng cần quan tâm đến.

- Thưa ông, lại có cái phiền....

- Dĩ nhiên, trời có mưa tất có nắng, có lợi tất phải có hại. Cái hại ta thường gặp là nhân viên chẳng may bị bắt, ta không thể chính thức can thiệp được. Âu cũng là may rủi nghề nghiệp. Và có lẽ cũng vì sự phiền toái này mà tôi thích dùng những người như anh.

- Cám ơn ông tổng giám đốc.

- Ồ, từ hơn mười năm nay, lần đầu tôi được anh gọi là tổng giám đốc.

Văn Bình cả cười. Ông Hoàng cũng cười.