[YunJae Fanfic] White Night

Chương 6

Mirotic club

12:30 pm

Bar nổi tiếng nhất Seoul này đang trong thời điểm nhộn nhịp và đông nhất trong ngày. Tiếng nhạc át hết những tiếng la hét đầy phấn khích của những kẻ ăn chơi. Không chỉ nổi tiếng về chất lượng âm thanh, sự phục vụ chu đáo của nhận viên, mà đây còn là thánh địa của những đêm tình thác loạn. Nhưng cuộc vui chưa là gì cho tới thời điểm 2, 3h sáng, đó mới là lúc những dân chơi thực sự lao vào thú vui ‘đời thường’.

Ngoài sàn nhảy, những vị công tử, tiểu thư từ con nhà danh giá cho tới những người kế vị các băng nhóm khắp trốn Seoul này giờ đây đều bình đẳng như nhau cả. Chúng điên cuồng trong tiếng nhạc đầy kích thích của bài hát chủ đề của Bar – Mirotic. Ở chính giữa kia là một cái cột, cùng với một thiếu nữ xinh đẹp tầm 18, 19 với thân hình bốc lửa, ăn mặc thiếu vải, hay là không có vải, với điệu nhảy uốn éo làm cho cả đám người kẻ cả những kẻ có hay không có thuốc cũng đều chung một cảm giác ngất ngây, cuồng loạn.

Bàn V.I.P

Một khuôn mặt lạnh lùng, xung quanh toả ra sát khí khiến cho những kẻ chỉ đi ngang qua cũng phải rùng mình kinh hãi. Hắn lia mắt nhìn kẻ ngồi trước mặt mình, vẻ lạnh tanh không kém

“Trả lại hàng về cho tao! Nhận lại bọn đàn em ngu ngốc không biết trời cao đất dày của chúng mày. Và không được bén mảng đến địa bàn của DBSK”

“Tại sao bọn tao lại phải giao hàng trong khi chúng tao phải đổ cả đống tiền vào đó chứ? Chúng nó cũng chỉ là lũ vất đi thôi”

“….” – hắn nhìn xoáy sâu vào mắt kẻ đối diện, ánh mắt như uy hiếp khiến cho tên kia dù đang cố tỏ ra bất chấp cũng phải run sợ.


Vẫy tay một cái. Tên đàn em đững cạnh hắn từ nãy giờ lẳng lặng rút một khẩu Rose 230 từ trong ống boots ra.

Đoàng! Thế là xong đời một kẻ không biết sợ. Giờ con người vừa mới ăn nói rất hùng hồn kia chỉ còn là một cái xác không hồn, máu bắn tứ tung từ cái lỗ giữa thái dương. Một cái nhếch mép hiện lên trên vành môi của kẻ tàn độc kia, có thể coi đó là một nụ cười?

—————————————–

Dạo gần đây phía đông Seoul xuất hiện một bang phái mới. Chúng thường xuyên cho người khiêu khích vào địa bàn của DBSK: Bán thuốc phiện, dắt gái, không chỉ vậy mà hàng của hắn còn thường bị chúng nẫng tay trên bằng cách trả một cái giá trên trời cho mỗi lô hàng. Chúng muốn công khai đối đầu với DBSK của hắn, lợi dụng điều đó tạo danh tiếng trong giới..

Châu chấu đòi đá xe. Có ngày gẫy chân. Chỉ trong chưa đầy 5’ sau một cuộc gọi nhỏ, cả cái bang không phân biệt được đâu là kẻ nên đụng đâu không đã bị trừ khử không còn một dấu vết cho thấy đã tồn tại. Cả bang đó bị quét sạch, không còn lấy một người. Phải thôi, hắn đâu thể để lại hậu hoạ sau này được.

Kẻ tàn nhẫn một tay hạ sát, giết không biết bao người đó chính là Jung Yunho – bang chủ bang phái lớn nhất Hàn Quốc này – DBSK. Không chỉ ở Hàn mà trên toàn châu Á, nổi danh trong giới mafia.

——————————————-

Bước chân vào giới xã hội đen khi mới 17 tuổi. Vốn là đại công tử của tập đoàn dược phẩm Jung. Nhưng gia đình hắn bị một người bạn thân của cha hắn hãm hại, đổ tội cho tập đoàn nhà hắn lợi dụng giấy phép xuất khẩu, chuyển một lượng lớn ma tuý ra nước ngoài. Cha mẹ hắn bị kết án tử, gia đình tan nát, công ty phá sản, người em đi du học mất liên lạc. Dời bỏ cuộc sống êm ấm, bước chân vào con đường tăm tối.

Chỉ sau một năm, hắn đứng đầu một nhóm sát thủ chuyên nhận ám sát thuê, bất kể kẻ đó có là ai từ người thường cho tới tổng thống, chỉ cần một chữ: TIỀN. Vì đối với hắn, tiền là tất cả, có tiền có tất cả: tình yêu, danh vọng, sự xa hoa…

Qua mối quan hệ trong giới, cuối cùng hắn cũng tìm ra tung tích kẻ đã hãm hại gia đình hắn, đẩy hắn vào vực sâu của tội lỗi. Chính là thằng khốn Lee Soo Man.

Cái ngày mà hắn có thể trả thù cho gia đình đã đến. Với tham vọng bá chủ trong giới ở Hàn Quốc này, Lee Soo Man thuê băng của hắn ám sát đối thủ truyền kiếp của mình là Park Jin Young.


Công việc quá đơn giản, hắn hoàn thành nhanh gọn, không dây dưa, không dấu vết. Nhờ vậy mà băng DBSK của Lee Soo Man lên hàng bá chủ trong giới mafia ở Hàn. Nhưng vinh quang không được bao lâu thì tai hoạ ‘bất ngờ’ ập tới. Jung Yunho cho người tới thanh trừng toàn bang của hắn với lí do hết sức ngớ ngẩn: không thanh toán theo đúng thoả thuận, mặc dù tên họ Lee không những thanh toán mà còn trả rất hậu cho hắn.

Chỉ trong vòng 30’ với 13 tên sát thủ hàng đầu của hắn: Super Junior cùng với chính tay hắn đã thanh toán toàn bộ DBSK danh tiếng một thời không sót một tên. Hắn cho lần lượt từng đứa một ra xử lý. Riêng tên Lee Soo Man được ưu đãi cho sống đến phút cuối cùng để có thể chứng kiến cảnh cả gia đình cũng như đàn em lần lượt bị giết bằng những cách dã man nhất.

Hắn đâu thể để cho lão già độc ác Lee Soo Man kia chết dễ thế được. Hắn muốn lão sống không bằng chết. Hắn cho lão uống một loại độc dược có tên curare, làm cho cơ thể co rút tê liệt, rồi treo lên làm bia cho thuộc hạ của hắn tập bắn. Bình thường, Super Junior – những sát thủ khét tiếng bắn chuẩn lắm, nhưng không hiểu sao bữa đó, họ ngắm vào đầu thì cứ lệch ra ngoài vào tay, chân, ngực phải của hắn chứ nhất quyết không chịu vào tim hay vào đầu như họ mong muốn. Quá đau đớn, lão gào thét xin để cho hắn chết đi càng nhanh càng tốt.

Gương mặt hắn lạnh như một tảng băng, miệng nhếch lên một nụ cười nửa miệng, đẹp như một vị thánh, đầy mê hoặc nhưng cũng vô cùng đáng sợ. Nụ cười gây cho người khác cái lạnh ngấm vào tận xương sống.

Cho tới lúc chết, cơ thể lão cũng không còn được nguyên vẹn mà lỗ chỗ như tổ ong, với những dòng máu đỏ tuôn ra như suối từ những vết đạn đó.

Giết Lee Soo Man, hắn trở thành trùm mafia quyền lực nhất Đại Hàn Dân Quốc này với cái tên cũ của bang của Lee Soo Man: DBSK. Cái tên này xem ra hợp với hắn hơn là lão già ngu ngốc kia.

Ngay trong đêm đấy, hắn tìm tới nhà tên luật sư ngu dốt đã tiếp tay góp phần làm nên một Jung Yunho ác ma như ngày nay. Nể tình hắn quá ngu không biết mình đối đầu với ai, hắn để cho tên luật sư kia chết một cách dễ dàng và nhanh gọn nhất. Bằng một quả TNT nổ banh xác hắn ra.

Sáng hôm sau, tràn ngập trên các mặt báo tin về cái chết của một vị luật sư nổi tiếng cùng gia đình trong đêm tối mà không còn một chút dấu vết nào dù nhỏ bằng con kiến.

———————————— —–

Tiếng súng dường như không gây cho người ta cảm giác kinh hoàng về một con người bị giết ngay trong quán bar. Đáp trả lại cho tiếng súng giết người kia chỉ là một vài lời phàn nàn của một số kẻ dỗi hơi kiểu như:

“Lại nữa sao? Tưởng hôm nay phải được vui vẻ chứ? Ngày nào cũng vậy ai chịu nổi”

“Sao không giết nhau luôn một lúc đi có phải hơn không, ngày nào cũng có vài thằng chết như vậy, bốc mùi hết cả lên rồi….”


“Phải! Sao không chết luôn một thể để đỡ tốn công nhân viên dẹp hiện trường nhỉ?”

“Kinh khủng quá, mùi quá….”

“Yên tâm, lát có nhân viên tới dọn giờ đấy”

Đó! Đây là cái gọi là tình yêu đồng loại của con người với con người đó. Nó không bằng một góc của niềm vui thác loạn, sở thích đầy đam mê của những con người này. Có những người hôm qua vừa là bạn thân thiết, nhưng ngay hôm sau có thể giết chết nhau không thương tiếc, huống chi những kẻ xa lạ chưa bao giờ gặp nhau như vậy.

Những lời bình luận kia, hắn nghe khá nhiều ở các vũ trường mà hắn quản lý, và ở đây cũng vậy thôi, nơi tình thương giữa người với người không là cái đinh rỉ gì cả.

Cuộc vui lên tới cao trào, hắn – danh là bang chủ DBSK, đâu thể nằm ngoài cuộc thác loạn điên cuồng này được. Chọn Mirotic club cũng có cái hay khi mà nơi đây được mệnh danh là thiên đường ăn chơi, nổi tiếng với những em xinh tươi cùng nhiều thú vui với ‘thuốc lắc’, ‘đá’, ‘tài mà’, … những thú mà người ta gọi chung là thuốc phiện ấy. Đặc biệt nơi đây cũng là nơi làm ăn duy nhất của một người có rất có tiếng trong giới ăn chơi Seoul. Hắn muốn biết nơi đây khác gì so với những bar khác.

Phòng V.I.P

Một con *** nằm ưỡn ẹo trên giường, trên người không một mảnh vải che thân ngoài cái chăn ở phía dưới. Trông cũng ngon đấy, nhưng có khác gì những con đàn bà mà trước đây hắn từng quan hệ chứ. Cũng xinh đẹp đấy, thân hình bốc lửa với cặp mông căng tròn, bờ ngực chuẩn cho một người mẫu. Một vẻ đẹp gợi tình, nhưng cũng chỉ vậy thôi, đầy dục tính không hơn không kém.

Không chào hỏi, không màn dạo đầu. Tháo zip quần, nhanh gọn, lấy trong tủ ra một chiếc condom, bao bọc lấy toàn bộ chiều dài, hắn đưa cái đó vào nơi mà người ta gọi là lỗ eva của một người đàn bà. Bất ngờ trước cử chỉ thô lỗ của hắn, ả nằm bất động. Sau khi quen dần, ả bắt đầu đưa đẩy theo nhịp đẩy của hắn, không ngừng rên rỉ, cầu xin hắn đi vào, sâu, sâu hơn nữa. Cũng phải thôi, một người đàn ông biết cách làm tình như hắn thì có con đàn bà nào không xin chết chứ. Dù không cần những vuốt ve, hành động gợi dục bình thường thì hắn cũng khiến cho kẻ nằm dưới điên lên rồi.

Tiếng rên của ả khiến cho hắn thấy ghê tởm, ra toàn bộ trong chiếc condom, hắn rút ra khỏi ả, đáp một xập tiền vô người ả, bỏ ra ngoài.

Theo thói quen, sau khi làm với một ả đàn bà nào cũng vậy, dù trinh nữ hay là những con *** qua tay không biết bao thằng đàn ông, hắn vào toilet, rửa sạch những nhơ nhớp sau một cuộc làm tình chớp nhoáng.


Vừa bước vào trong, ánh mắt hắn bị ghim chặt vào một thiếu nữ xinh đẹp, ah không trong toilet nam làm gì có con gái cơ chứ. Đó là một thanh niên tầm 20, 21 với một vẻ đẹp thu hút cả hai phái. Cậu ta ngồi vắt vẻo trên bồn rửa tay, mái tóc nâu nhạt được cắt tỉa tỉ mỉ bởi những hairstylish hàng đầu, ôm gọn lấy gương mặt sáng sủa. Hai hàng mi dài, cong vút không cần macara cùng đôi mắt tím tự nhiên. Đôi mắt thu hút đó khiến cho hắn nhớ tới một người, nhưng không sao nhớ nổi vị chủ nhân của màu mắt hút hồn người đó là ai, cái nhìn sâu thẳm như muốn hút người đối diện vào vực sâu tâm hồn, một bờ vực xinh đẹp nhưng không đáy, nơi mà con người một khi đã bị cuốn vào thì không còn đường ra.. Sống mũi cao, bờ môi đỏ hồng như hai cánh hoa anh đào hé nở giữa mùa xuân. Con *** vừa nãy của hắn có mà xách dép chạy dài theo người này đến cả kilometer.

Giờ thì hắn đã hiểu lí do gì khiến cho dù các bar của hắn có nhiều ưu đãi thế nào cũng không thể đông khách bằng Mirotic này được. Chính là con người này, một nam nhân thực sự khiến cho hắn thấy muốn được thử…

Khi kịp nhận ra thì hắn đã thấy mình đang ngấu nghiến lấy đôi môi anh đào đó rồi. Giật mình trước hành động bất lịch sự của hắn, cậu không đáp trả, nhưng cũng không đẩy hắn ra. Đó là không đáp trả cũng khiến hắn khó khăn lắm mới dứt được ra khỏi hai cánh anh đào của cậu. Bàn tay hắn lần mò xoa nhẹ tấm lưng mịn màng của cậu sau lớp áo mỏng. Khuôn ngực trắng ngần nhưng săn chắc không thua kém hắn lộ ra khi chiếc áo cổ rộng bị Yunho kéo lệch sang một bên. Ngấu nghiến lấy đầu nhũ hồng xinh xắn nổi bật giữa làn da trắng mịn. Tay hắn nhanh chóng giải thoát cho cả hai.

Nếu là kẻ khác khi gặp những cử chỉ đầy tính kích thích như vậy có lẽ đã điên lên rồi. Nhưng cậu là tảng băng sao? Không một phản ứng, chỉ là để yên, cho hắn muốn làm gì thì làm, muốn xờ đâu thì xờ. Cắn chặt lấy môi cậu, làm cho nó rướm máu, nhưng ánh mắt vẫn vô hồn, đờ đẫn không một chút biểu cảm.

Đột nhiên hắn dứt cậu ra, đi thẳng ra khỏi toilet mà quên mất mục đích ban đầu vào đây của mình. Còn cậu? Cứ ngồi mãi trên bồn rửa tay, đắm chìm vào một dòng cảm xúc của riêng mình.

Đó là ‘call boy’ – Hero, nổi tiếng nhất Seoul này, người mà không ai không biết, bất kẻ ăn chơi hay không, đi bar hay không.

—-Flash back—-

Sau khi giết chết người bác ruột khốn nạn của mình, cậu rời đi, để lại sau lưng đống đổ nát mà chỉ ít phút trước còn là căn nhà – nơi cậu có một tuổi thơ êm ấm, hạnh phúc bên gia đình. Có chút đau lòng, nhưng cũng có chút thoả mãn vì vụ nổ đã thiêu rụi mọi thứ chứng minh sự tồn tại của một Kim JaeJoong yếu đuối, nơi mà cậu chịu bao khổ đau.

Cậu còn sống, phải tiếp tục sống cho bản thân và tìm lại người em bị bắt đi. Cậu muốn chắc chắn rằng thằng bé có một cuộc sống hạnh phúc, muốn được gặp lại đứa trẻ đáng yêu đó một lần nữa.

Cậu xin vào làm cho một quán bar nhỏ tên Mirotic, ban đầu thì là nhân viên phục vụ bình thường, nhưng với vẻ ngoài của mình thì chuyện cậu trở thành ‘call boy’ chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Cậu còn gì để mất sau chừng ấy chuyện? Giờ nếu có mất thêm chút nữa cũng có gì đáng để nói đâu. Sau cùng cậu cũng trở thành ‘call boy’ hot nhất trong giới ăn chơi đất Seoul này với cái tên mới, Hero. Không còn con người tên Kim JaeJoong, không còn là một JaeJoong yếu đuối nữa. Giờ đây con người tên Kim JaeJoong thực sự đã chết, không còn tồn tại.

Lúc mới vào nghề, chuyện bị ăn chặn tiền xảy ra thường xuyên, bọn quản lí lợi dụng lấy không tiền của cậu. Nhưng đã nói Kim JaeJoong yếu đuối đã không còn, cậu chỉ là một Hero không cho phép bản thân bị người khác lợi dụng. Cậu quyết định chơi lại bọn quản lí bằng cách xì ra những lần chúng cố tình không nộp đủ tiền thuế bảo kê cho bọn đàn anh, và sau vụ đó nhiều đứa chết không toàn thây, nhiều đứa sống dở chết dở.


Bọn chúng thù cậu, không muốn cậu có thể làm ăn gì được nên cố ý cho người chặn không cho cậu vào bar. Okey tốt thôi. Không cho cậu đây vào thì cậu đi chỗ khác. Chỉ sau 2 ngày cậu không tới, cả bar vắng ngắt vì thiếu đi linh hồn tạo nên những điều thú vị của mọi cuộc ăn chơi.

Cuối cùng thì chính thằng chủ của bar cũng phải tới tận nơi mà rước cậu về. Nói cho cùng thì cũng nhờ cậu mà Mirotic từ một bar tép riu lên hàng top trong giới ăn chơi ở Seoul. Trở thành ‘thánh địa ăn chơi’, ‘thiên đường thác loạn’ như ngày nay.

—–End Flashback—-