Yêu Thương

Chương 9: Phát hiện chân tướng

Ở khu vui chơi huyên náo, có thật nhiều bóng bay cột thêm ruy băng tung bay theo gió. Bởi vì là ngày khai trương đầu tiên nên ông chủ đẩy mạnh tuyên truyền quảng cáo, du khách hối hả đi vào, xung quanh không ngừng vang lên tiếng cười nói.

Mạnh Hạ ngẩng đầu lên, khóe môi mỉm cười nhẹ nhàng vui vẻ, Nhạc Nhạc đã 5 tuổi mà hôm nay mới là lần đầu tiên được đến khu vui chơi, đối với từng trò chơi đều tràn ngập tò mò. Mục Trạch đưa đi chơi thuyền hải tặc, một người lớn và một đứa bé, tựa như người cha và con gái thân mật với nhau. Nhạc Nhạc gắt gao nhắm chặt mắt lại, lớn tiếng thét lên chói tai, cái loại vui vẻ phát ra từ trong nội tâm đó ngay cả Mạnh Hạ cũng phải động lòng.

Cuối cùng cũng chơi xong thuyền hải tặc, Mục Trạch ôm cô bé xuống, hai tay của Nhạc Nhạc ôm lấy cổ của anh, khuôn mặt mềm mại áp vào trong người anh.

Mạnh Hạ cầm lấy máy chụp hình "tách tách" chụp một bức, đột nhiên ở bên cạnh có một cô gái trẻ dừng chân lại, nói với cô: "Vị phu nhân này, tôi là nhân viên của trung tâm chụp ảnh Thiên Sứ, không biết ngài có hứng thú tham gia triển lãm nhiếp ảnh lần này của chúng tôi hay không, với điều kiện của các người nhất định là có thể đạt được giải thưởng đấy."

Mạnh Hạ hơi sững sờ: "Chúng tôi..." Chúng tôi không phải là người một nhà? Cô khó khăn nhìn qua hai gương mặt tươi cười ở phía trước.

Mục Trạch đi tới, xem tờ rơi quảng cáo ở bên cạnh cô, lập tức hiểu ra. Anh nghiêng đầu, không biết ở bên tai Nhạc Nhạc đã nói gì đó khiến vẻ mặt của bé con ngạc nhiên mừng rỡ, đôi mắt tròn linh hoạt mở thật to: "Thúc thúc, thật vậy chăng?"

Mục Trạch nhìn về phía Mạnh Hạ: "Tiểu Hạ, chi bằng chúng ta cùng tham gia đi?"

Mạnh Hạ mi tâm nhăn lại: "Mục Trạch, anh không cần phải như vậy?"

Mục Trạch giống như không nghe thấy lời nói của cô: "Anh xem phần thưởng một chút, ui, cái giường ngủ nhỏ xinh đẹp như vậy, còn có xe đạp, cái này xem ra thật thú vị..."

"Mẹ, mẹ, tham gia được không?" Nhạc Nhạc giẫm chân: "Nhạc Nhạc thật là muốn có một chiếc giường nhỏ a, như vậy mẹ lúc ngủ cũng sẽ không bị Nhạc Nhạc chen lấn."

Mạnh Hạ lập tức nhức đầu.

"Đúng vậy, vị phu nhân này, tiên sinh ngài ấy cũng đều đồng ý. Nếu con nhỏ đã thích như vậy sao không tham gia một chút, coi như là một lần hoạt động cùng con ruột."

Mạnh Hạ sắc mặt nhẹ thay đổi thành hơi gượng gạo, có một chút lúng túng liếc qua Mục Trạch, cảm giác có chút khó hiểu: "Anh ấy... không phải là tiên sinh của tôi."

Người kia nhất thời hơi rối loạn và có chút thẹn thùng nhưng cũng không muốn bỏ qua hoàn cảnh ưu tú như thế, tích cực thuyết phục: "Không phải là người một nhà cũng có thể thử tham gia một chút, bạn nhỏ này đáng yêu như vậy, không tham gia thực sự là đáng tiếc."

Nhạc Nhạc nghe người ta tán dương mình, lập tức quyết tâm muốn tham gia, cô bé liền dùng chiêu bài để năn nỉ, hai mắt long lanh muốn khóc: "Mẹ, mẹ nên đồng ý đi. Nếu là lấy được giải thưởng lớn, về sau mẹ cũng không cần mua giường cho con nữa, haizz, mẹ lại còn có thể tiết kiệm được một món tiền."

Mạnh Hạ bị bé con nói cho dở khóc dở cười, đứa nhỏ năm tuổi cũng biết tiết kiệm tiền.

Mục Trạch mím mím đôi môi nhìn qua cô, trên mặt vui vẻ như đang tắm gió xuân. [^0^~ hihi... thật là vui nha.]

Mạnh Hạ nhún nhún vai, ngăn không được hai người, gật gật đầu, điền vào một tờ giấy thông tin.

Nhạc Nhạc than thở khát nước, Mục Trạch đi mua nước. Mạnh Hạ suy nghĩ một chút, cẩn thận lựa lời: "Nhạc Nhạc, về sau không thể đòi Mục thúc thúc tham gia hoạt động cùng chúng ta nữa, biết không? Mục thúc thúc có rất nhiều công việc quan trọng khác."

"Nhưng mà Mục thúc thúc cũng thật là cao hứng mà?"

"Con xem, lần trước hoạt động ở nhà trẻ cũng đã cho con và Mục thúc thúc tham gia rồi, lần này chúng ta không tham gia, được hay không?"

"Mẹ, làm sao mẹ có thể không giữ lời hứa như vậy? Mẹ vừa rồi đều đã đồng ý." Nhạc Nhạc rất tức giận, nước mắt lập tức có ủy khuất: "Mẹ, lần trước các bạn nhỏ đều hâm mộ con, cho rằng Mục thúc thúc là ba ba của con."

Mạnh Hạ mạnh mẽ hoảng hồn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cô bất đắc dĩ tiếp tục giải thích: "Mẹ của con cũng là phụ nữ, luôn chiếm lấy thời gian của Mục thúc thúc, một ngày nào đó Mục thúc thúc của con lấy không được vợ thì phải làm sao bây giờ?"


Nhạc Nhạc mở miệng nói thẳng: "Mẹ, không sợ, không phải là có dì Ất Ất sao? Haizz, nếu mà Mục thúc thúc không thích dì Ất Ất, chờ còn lớn lên, con có thể miễn cưỡng lấy thúc thúc." [=))))))))))) bó tay luôn]

Mạnh Hạ cả kinh mở to miệng, không biết là vui hay là buồn: "Nhạc Nhạc rất thích Mục thúc thúc sao?"

Nhạc Nhạc nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Thích." Nói xong liền vỗ tay một cái: "Nếu Mục thúc thúc là ba ba của con thì tốt hơn."

Mạnh Hạ thấy Mục Trạch đang từng bước từng bước đi tới nơi này, cô ôm lấy Nhạc Nhạc, ở trên mặt của bé con hôn một cái, khóe miệng nhu mì, nhẹ nhàng nói ra: "Nhạc Nhạc, ba ba sẽ tới tìm con."

Nhạc Nhạc hướng về phía Mục Trạch vẫy tay, Mục Trạch đem nắp bình nước mở ra, cẩn thận cho bé con uống nước.

Ba người liên tục chơi đến hơn bốn giờ chiều, Nhạc Nhạc ỉu xìu nằm trong ngực của Mạnh Hạ.

Mục Trạch sợ cô phải cố hết sức: "Để anh ôm đi."

"Không cần, đứa nhỏ này lúc ngủ nhạy cảm gay gắt, có chút cảm giác khác thường sẽ khóc rống lên." Mạnh Hạ dùng sức bế cô bé hướng lên.

Mục Trạch có chút lo lắng: "Tâm tư của một đứa trẻ mà vô cùng nhạy cảm thì cũng không phải là chuyện tốt."

Mạnh Hạ thở ra một hơi: "Em có nghiên cứu tài liệu, có rất nhiều đứa bé sẽ xuất hiện cảm giác thiếu an toàn, gia đình đơn thân lại càng thể hiện rõ ràng hơn." Lúc nói ra, giọng điệu của cô vô thức nhỏ dần.

Hai người im lặng đi về phía trước.

***********************

Mục Trạch lái ô tô vào một nhà hàng. Đây là một nơi dành cho khách du lịch ngủ lại, khung cảnh hợp lòng người, xung quanh có đủ loại cây thủy sam, xanh um tươi tốt.

Nhạc Nhạc vui chơi một ngày, bây giờ đã ngủ say, bên miệng còn không ngừng nói mê, cười khúc khích.

Lúc xuống xe, Mục Trạch từ cốp xe lấy ra một chiếc xe đẩy trẻ con, Mạnh Hạ quả thực lấy làm kinh ngạc.

Anh giải thích: "Con của anh trai anh so với Nhạc Nhạc lớn hơn một tuổi, mỗi lần đi chơi, sau khi trở về đều mệt mỏi ngủ quên, chuẩn bị cái xe đẩy này cũng tiện cho đưa nhỏ."

"Chẳng trách anh lại có duyên với con nít như vậy, em còn tưởng là do khác phái nên hấp dẫn nhau đấy." [=))]

Mục Trạch chỉ cười chứ không nói, mở xe đẩy ra, Mạnh Hạ cúi người xuống đem Nhạc Nhạc bỏ vào. Mục Trạch cầm tay đẩy, có cảm giác như người một nhà, hình ảnh ấm áp động lòng người.

*********************

Lúc giữa bữa cơm, Nhạc Nhạc nói nhỏ vài tiếng, Mạnh Hạ lập tức để đũa xuống bế cô bé lên, vừa vỗ lưng của con nhỏ, vừa hướng Mục Trạch nói ra: "Em mang con bé đi ra ngoài toilet."

Tiếng nói vừa dứt, cô liền vội vã xoay người rời đi.

Mục Trạch nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn của cô, ánh mắt của anh từ từ tối xuống. Anh và cô đã biết lâu như vậy nhưng gặp bất cứ chuyện gì vẫn luôn là một người giải quyết, cô giống như cho tới bây giờ cũng không muốn tìm người hỗ trợ.


Mạnh Hạ vừa ra khỏi cửa, rẽ vào một khúc quanh nhưng vẫn không có nhìn thấy chỉ dẫn nhà vệ sinh ở đâu. Nhạc Nhạc dụi mắt, mơ hồ nói ra: "Mẹ, đi tiểu một chút."

Xung quanh cũng không nhìn thấy nhân viên phục vụ, Mạnh Hạ đành phải kiên trì tìm kiếm ở phía trước, thật may ra, qua chỗ này rẽ thêm một khúc quanh nữa là thấy được toilet.

Giúp con gái giải quyết vấn đề sinh lý xong, Mạnh Hạ dặn bé con đợi cô một lát.

Nhạc Nhạc gật gật đầu, nhưng lúc Mạnh Hạ vừa mới đóng cửa lại, cô bé liền lập tức đi ra. Trẻ con khó tránh khỏi lòng hiếu kỳ đối với thế giới bên ngoài.

...

Hành lang ở phía ngoài toilet có thiết kế mới mẻ độc đáo, ông chủ của nơi này là một người có thú tiêu khiển thú vị, một bên tường trưng bày nhiều loại đồ chơi, đều là từ thời đại của Mạnh Hạ. Nhạc Nhạc mở to đôi mắt nhìn chằm chằm không chớp, không cẩn thận liền đụng phải người khác, thân thể nhỏ bé ngã ngồi trên đất.

Cô bé ủy khuất ngẩng đầu lên, liền chứng kiến một thúc thúc cao cao đẹp trai đứng ở trước mặt mình, khuôn mặt này là cô bé có quen thuộc.

Từ Dịch Phong hơi kinh ngạc, đối với đứa bé này hắn có cảm tình khó hiểu: "Làm sao ngươi lại ở đây?" Giọng nói mặc dù vẫn lạnh băng như cũ nhưng vẫn là một vẻ ôn nhu khó có được.

Nhạc Nhạc đứng lên vỗ vỗ cái mông nhỏ, chu mỏ ra: "Thầy giáo nói đụng vào người khác thì cần phải nói xin lỗi trước."

Từ Dịch Phong cúi người xuống, khóe miệng khẽ cong lên: "Thật ngại, người bạn nhỏ. Mẹ của ngươi đâu?"

"A." Nhạc Nhạc bỗng dưng sợ hãi: "Mẹ..." Giọng nói mơ hồ đã mang theo tiếng nức nở.

Từ Dịch Phong trở nên bất đắc dĩ, phải, khóc vì đi lạc.

************************

Mạnh Hạ vừa mới ra khỏi phòng rửa tay, không thấy bóng dáng của Nhạc Nhạc đâu, sau lưng nhất thời dâng lên một tầng mồ hôi lạnh. Trong lúc đó trước mắt nhất thời tối sầm, cô vô lực chống đỡ vách tường một hồi lâu mới tỉnh táo lại được.

Cổ họng của cô nghẹn ngào, cảm giác sợ hãi khi mất đi ai đó trong quá khứ làm cho cô như sắp ngưng thở.

Cô vội vàng hấp tấp chạy đến, nhìn thấy mấy cô gái đang bưng rượu và thức ăn liền xông tới kéo lấy một người trong đó, cô gái kia sợ hết hồn, mọi thứ trong tay đều đổ ào ào xuống đất: "Cô có thấy một bé gái không?"

"Tiểu thư, cô bình tĩnh một chút đã."

Mạnh Hạ sao có thể bình tĩnh lại được: "Nhạc Nhạc... Nhạc Nhạc..."

"Mẹ, con ở đây."

Từ Dịch Phong theo tiếng gọi xoay người nhìn sang, trong nhất thời cả người liền đứng yên ở đó. Tiếng "Mẹ" của Nhạc Nhạc đã đem tức giận của hắn đẩy đến tận cùng của giới hạn.

Mạnh Hạ nhìn thấy Nhạc Nhạc đang hoảng loạn liền chạy tới ôm lấy cô bé: "Làm dao con có thể tùy tiện chạy loạn như vậy, bị lạc mất nếu mẹ không tìm được con thì làm sao đây?" Mắt cô đã đỏ lên, lời nói nghẹn lại còn có chút run run.

Nhạc Nhạc vuốt vuót khóe mắt của Mạnh Hạ: "Mẹ, con sai rồi." Bé con nghiêng đầu chỉ về hướng Từ Dịch Phong: "Thúc thúc này đang giúp con tìm mẹ."

Mạnh Hạ hít hít mũi, lúc này mới chú ý tới người ở phía trước, bị ngược nắng, khuôn mặt của người đàn ông có chút mơ hồ, cô từ từ đứng lên.

Từ Dịch Phong gắt gao trừng mắt nhìn cô, vẻ phẫn nộ đó dường như muốn đem cô cắn nuốt sạch. Hắn từng bước từng bước đi đến trước mặt cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Hạ khi thấy rõ mặt của hắn, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng. "Mạnh Hạ..." Từ Dịch Phong từng chữ từng chữ gọi ra tên của cô, mạnh mẽ vung tay kéo lấy cánh tay của cô lại, như có một sự hủy diệt sắp xảy ra. Mạnh Hạ bị hắn dùng lực kéo nghiêng người một cái, theo quán tính muốn té ngã trên mặt đất.

"Mẹ..." Nhạc Nhạc kinh hô, nắm được tay của cô.

Từ Dịch Phong gắt gao nắm chặt tay lại, nỗ lực khống chế chính mình lúc này không được nổi giận: "Mạnh Hạ, cô lại dám gạt ta! Ta nói không nên gạt ta, nhưng cô hết lần này tới lần khác không nghe."

Hắn liếc qua Nhạc Nhạc, cô bé lúc này đã co rúm lại, sợ hãi nhìn vào vị thúc thúc này, không hiểu vì sao thúc thúc vừa nãy còn cười với mình mà bây giờ tự nhiên trở nên đáng sợ như vậy.

Mọi thứ hỗn loạn bỗng dưng đột nhiên ngưng đọng lại, Mạnh Hạ nhìn thấy khóe miệng của Từ Dịch Phong đóng đóng mở mở, lại phát hiện mình cái gì cũng nghe không được nữa.

Cô từ từ cúi đầu xuống, thấy Nhạc Nhạc nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa nói gì đó. Cô đưa tay lau qua khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái: "Đừng khóc."