Yêu Thương

Chương 7: Không đủ

Mạnh Hạ quẹt ra một nụ cười nhạt, gió nhẹ lay động mái tóc, mềm mại lướt qua gương mặt của cô.

Nơi sâu nhất trong đáy mắt của Mục Trạch cất giấu đau lòng, cũng rất nhanh thay đổi vẻ mặt: "Đi thôi."

Mạnh Hạ đi ở phía sau, lẳng lặng nhìn xem anh, một bộ quần áo vừa với dáng người, Mạnh Hạ biết rõ giá trị sang quý của nó, bây giờ cô cũng không dám nghĩ đến những thương hiệu thời trang nữa. Anh thoải mái xách theo một cái túi da thô ráp, hình ảnh đó vô cùng không hài hòa. Ánh mặt trời bao phủ lên người của anh, Mạnh Hạ nhẹ cong lên khóe miệng, dù là thiên đường hay là địa ngục, cô tin tưởng tất cả cũng sẽ tốt đẹp hơn.

Hai người im lặng bước đi, một hình ảnh tốt đẹp khó nói ra được. Cảnh tượng này trùng hợp rơi vào trong tầm mắt của Từ Dịch Phong, khóe miệng của hắn nhẹ nhàng cử động, mỏng lạnh còn vương khói mù, đôi mắt hẹp dài kia trong tích tắc dâng đầy tức giận nguy hiểm. Không hổ danh là con gái của Mạnh Lý, đến cùng vẫn có chút thủ đoạn. Ngay cả Nhị thiếu của Mục gia cũng tình nguyện vì cô mà xách này xách nọ ở trên đường. Ánh mắt của hắn đột nhiên âm trầm khó đoán.

***********************

Hai người đi vào cửa tiệm, liền nghe thấy tiếng Nhạc Nhạc òa khóc. Mạnh Hạ sợ hãi vội vàng chạy vào, sắc mặt trong nháy mắt đã trắng bệch, cô quá lo lắng.

"Nhạc Nhạc?"

"Mẹ..."

Đứa bé vừa nhìn thấy cô liền lảo đảo chạy đến bên chân của cô.

Tiêu Ất cũng bước qua, thở dài thật sâu, cô lúc ấy gặp tên điên họ Từ, không biết làm sao lại cam lòng la hét đứa nhỏ này đây. "Nhạc Nhạc, dì Ất Ất bảo đảm về sau sẽ không hung dữ với con. Dì là bộc phát nhất thời, chúng ta luôn vui vẻ thoải mái, Nhạc Nhạc không tức giận dì có được không?"

Mạnh Hạ thấy viền mắt của Tiêu Ất đã hơi hồng hồng, trong lòng bỗng dưng hoang mang một chút.

"Ôi, con mèo nhỏ này là ai đây?" Mục Trạch để túi đồ trong tay xuống, đi tới kéo Nhạc Nhạc qua.

Nhạc Nhạc mặc dù không có nhiều cơ hội gặp Mục Trạch lắm nhưng cũng biết thúc thúc này đối với mình vô cùng tốt, cô bé từ trong lòng cũng thích anh, liền nức nở nói ra: "Con chào Mục thúc thúc."

Mục Trạch lập tức dụ dỗ Nhạc Nhạc thật tốt.

Tiêu Ất kéo Mạnh Hạ vào trong, bất đắc dĩ vuốt trán, khẽ thở dài, cuối cùng nói ra: "Vừa rồi Từ Dịch Phong đã tới đây."

Trong lòng Mạnh Hạ trầm xuống, bỗng dưng trợn to hai mắt, cảm thấy khó có thể tin được, hai tay chịu không được mà gắt gao thật nhanh nắm chặt, hàm răng từng chút từng chút cắn khóe môi trắng bệch. Nỗ lực để chính mình kiên cường nhưng vẫn ngăn không được âm thanh run rẩy: "Hắn... tới làm gì?"

Trong một khoảng thời gian ngắn, cô cảm thấy sức lực trên người đều bị rút cạn đi.

Tiêu Ất có chút mệt mỏi lắc lắc đầu: "Lúc tớ đi ra ngoài thấy hắn đang nói chuyện với Nhạc Nhạc, sau đó tớ mang Nhạc Nhạc trở lại, cố ý nói Nhạc Nhạc là con gái của tớ."

Mạnh Hạ nỗ lực hít vào thật sâu, làm cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại, cho đến khi buồn bực trong lòng tản đi, sắc mặt của cô mới miễn cưỡng khá hơn chút ít: "Tớ không biết rốt cuộc hắn chán ghét tớ cái gì nữa."

Mạnh Hạ cười khúc khích, nụ cười đó thật là bi thương.

"Chuyện mấy năm nay Mục Trạch đều xử lý tốt, hắn sẽ không tra ra được."

Mạnh Hạ lắc lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào lành lạnh: "Biết rồi thì thế nào, hắn đối với tớ chán ghét sẽ không thay đổi, nhà tớ cũng không thể khôi phục như trước." Dừng lại một chút, cô khó khăn nói ra: "Tớ chỉ sợ, hắn..." sẽ đem Nhạc Nhạc đoạt lại. Cô biết Từ Dịch Phong sẽ không để cho người khác có quyền chủ động.


Mạnh Hạ nhíu mi lại, bắt đầu mơ hồ bất an.

"Sợ?" Đôi mắt của Tiêu Ất bỗng dưng trừng lớn, phẫn nộ nói với cô: "Tiểu Hạ, cậu chưa bao giờ nợ hắn cái gì cả! Hắn mới là người phải sợ mới đúng, hắn đối với cậu như vậy sẽ phải gặp báo ứng. Đạo lý trên đời này vẫn còn."

Tiêu Ất không dám nghĩ tới những năm đó, tới những chuyện đã qua. Tên điên họ Từ hung ác lại vô tình, cô ấy có thể nhìn ra được. Nhưng mà, Mạnh Hạ có lỗi gì? Là hắn... đã cường bạo Mạnh Hạ rồi một cước đá văng cô ra xa. Là chính miệng hắn đã bắt cậu đi phá thai.

Mạnh Hạ hít mũi, ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của Tiêu Ất, vừa khóc vừa cười: "Nhưng ba ba của tớ vẫn còn ở... còn ở trong tù."

Đây mới là việc mà cô lo lắng nhất.

...

Lúc hai người đi ra, Nhạc Nhạc được công kênh ở trên vai Mục Trạch, cười ha ha. Mạnh Hạ và Tiêu Ất lúc ấy liền giật mình đứng ở một bên, thật lâu sau vẫn không kịp phản ứng gì.

Vẻ mặt bàng hoàng của Mạnh Hạ từng chút từng chút ảm đạm xuống, đứa bé này lớn lên không có cha, bất luận cô có làm tốt như thế nào cũng không thể thay thế được. Cô nheo mắt lại, nhìn vào nụ cười ở trước mắt, có lẽ cô nên tìm một ai đó thì mới có được một kết cục tốt nhất.

"Mẹ, mẹ, con có thể chạm đến nóc nhà, mẹ mau nhìn nè." Nụ cười ngây thơ của Nhạc Nhạc hầu như đã bỏ lại tất cả những gì không vui lúc nãy.

Mục Trạch cẩn thận đặt bé con xuống.

Tiêu Ất trêu ghẹo nói ra: "Ông chủ Mục, thật sự muốn chụp lại cảnh này để cho cấp dưới của anh xem một chút, thiết diện Diêm La cũng có thể làm một siêu cấp vú em hiền lành."

Đôi mắt sâu không thấy đáy của Mục Trạch trong tích tắc tràn đầy ôn nhuận nhẹ nhàng, Tiêu Ất đứng gần anh như vậy lại phát hiện hình như mình chưa từng nhìn rõ người đàn ông này lần nào.

Trong mắt Mục Trạch thoáng hiện lên một loại cảm xúc không thể dùng lời nói để diễn tả, anh trìu mến nhìn vào Nhạc Nhạc: "Tôi không ngại ngày nào đó bị dán cái nhãn này lên người."

Ánh mắt của Tiêu Ất bỗng dưng tối sầm lại, trong nháy mắt không khí như đã ngưng đọng.

...

Mạnh Hạ đưa lưng về phía anh, đang rót nước, bưng nước qua đưa cho anh, ôm Nhạc Nhạc vào lòng. Bé con cười khanh khách, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, Mạnh Hạ yêu thương hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, đứa nhỏ này giống cô chính là có má lúm đồng tiền.

"Mẹ, con muốn cùng mẹ thương lượng một việc." Nhạc Nhạc vuốt vuốt vành tai của Mạnh Hạ: "Con muốn mời thúc thúc tham gia trò chơi của lớp con."

"Nhưng mà thúc thúc phải đi làm, không có thời gian với Nhạc Nhạc."

"Thúc thúc là ông chủ lớn, có thể cho mình ngày nghỉ." Nhạc Nhạc bị kích động liền bổ sung một câu như vậy. Câu nói đầu tiên thường treo trên môi của Tiêu Ất là: "Nếu như ta là ông chủ lớn, có thể thích nghỉ ngày nào thì nghỉ."

Mục Trạch nhẹ nhàng uống một ngụm nước: "Đúng vậy, thúc thúc là ông chủ lớn, tự cho mình ngày nghỉ." Rồi lại cười nói thêm: "Tiểu Hạ, trừ phi em không vui, nếu không anh rất sẵn lòng phối hợp." Mục Trạch hướng về phía Nhạc Nhạc nháy mắt mấy cái. [^^ Thiệt dễ thương ah...]

Nhạc Nhạc đáng thương nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạ. Cô cũng nhìn Tiêu Ất một chút, Tiêu Ất xé quẹt ra một nụ cười, ngường ngượng.


"Lần sau không thể như thế này nữa." Mạnh Hạ làm bộ nghiêm túc uy quyền nói ra, cũng chỉ có cùng Nhạc Nhạc ở cùng một chỗ, một phần tính trẻ con ngày xưa của cô mới có thể mơ hồ thể hiện ra.

...

Vẻ mặt của Tiêu Ất nhàn nhạt xử lý quầy hàng, những thứ đồ trang sức đeo tay nhỏ bé dưới ánh đèn làm cho ánh mắt của cô mỏi nhừ, trên tay tuột một cái, một hàng nhẫn bạc ào ào rớt xuống.

Tiêu Ất ngồi xổm xuống nhặt từng chiếc nhẫn ở trên mặt đất lên, Mạnh Hạ nghe thấy tiếng động cũng tới nhặt giúp.

Tiêu Ất ngắm nhìn Mạnh Hạ, năm tháng thật sự là một thanh đao vô tình, đã từng là một tiểu công chúa mà cô hâm mộ, hôm nay lại bị ma luyện thành thế này. Cô tinh tế ngắm nhìn chiếc nhẫn trong tay, đeo lên ngón áp út của mình, chỉ là đến được đốt thứ hai lại không vào được nữa.

"Làm sao vậy?" Mạnh Hạ cảm thấy sự khác thường của cô ấy.

Khóe miệng của cô ấy quẹt ra một nụ cười nhạt, giơ giơ ngón tay lên: "Haizzz, của mình thì vẫn là của mình, không phải là của mình thì đến cuối cùng cũng không thích hợp."

Mạnh Hạ bỗng nhiên cười một tiếng: "Làm sao đột nhiên lại văn nghệ như vậy?"

Tiêu Ất đem chiếc nhẫn cất kỹ: "Nói thế nào thì tớ cũng là một văn sỹ."

"Đúng rồi, đúng rồi, nữ văn sỹ lưu manh."

"Đi chết đi."

*************************

Cửa hàng đồ trang sức làm ăn so với khi vừa mới bắt đầu đã khá hơn một chút, Mạnh Hạ và Tiêu Ất rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tất cả gia sản của bọn họ đã dồn hết vào việc kinh doanh này.

Mạnh Hạ hôm nay cũng hoàn toàn thích ứng với công việc làm nhạc công. Cô không có quá nhiều yêu cầu xa vời, có tiền dư, nuôi con gái lớn lên khỏe mạnh, chờ Mạnh Tiêu trở về, còn có... một ngày nào đó Mạnh cha được mãn hạn tù.

Cuộc sống bình tĩnh như nước trôi, mang theo một hạnh phúc nhỏ nhoi mờ nhạt.

Ở đại sảnh của khách sạn có tiếng nhạc dịu dàng vang lên.

"Mạnh Hạ, cậu là tốt nghiệp đại học nào?" Hỏi cô là một cô gái tốt nghiệp khoa âm nhạc của đại học J.

Mạnh Hạ lắc lắc đầu: "Tôi không có tốt nghiệp đại học."

Cô gái ngạc nhiên nhìn cô một lát, có vẻ hoàn toàn không tin, thẹn thùng tùy ý nói ra: "Nghệ thuật có đôi khi giống như chúng ta, có từng bước thực hiện cũng có thể không tạo ra được."

"Kiếm miếng cơm ăn mà thôi." Nếu như có thể, cô cũng muốn học xong đại học.

Cô gái kia thấy quản lý đi tới phía bọn họ nên cũng kiềm chế những thắc mắc ở trong lòng.

"Mạnh tiểu thư, xin mời đi theo tôi."

Lại bị chỉ điểm sao?

Cô hướng đến quản lý gật gật đầu: "Được."

...

Từ Dịch Phong dựa vào lưng ghế, Mạnh Hạ nhìn vào hắn, cô đoán không sai, quả nhiên là hắn.

Tay trái của Từ Dịch Phong nhẹ gõ từng cái lên mặt bàn, ngẩng đầu nhàn nhã nhìn thoáng qua Mạnh Hạ, cô mặc một bộ váy dài màu tím, tay trái cầm đàn, tay phải cầm cung, lẳng lặng đứng ở đó.

Hắn nhìn chằm chằm vào cô, một hồi lâu sau lạnh lùng nói ra: "Mạnh Hạ, cô sống quả thật là rất tốt." Ý tứ giễu cợt từ khóe miệng của hắn không che giấu chút nào.