Yêu Thương

Chương 58: Chân tướng tàn nhẫn

"Là tôi bỏ thuốc!" Cô ả lặp lại một lần nữa.

Mạnh Hạ chỉ cảm thấy máu trong người đang chảy ngược, miệng đắng lưỡi khô, thậm chí không tìm về được con người của mình. Cô bất lực nhìn vào Mạnh Tiêu, trong mắt anh thâm trầm như nước, vết sẹo nơi khóe mắt như đang run lên.

Cô nói to lên: "Làm sao cô có thể độc ác như vậy! Tôi cho tới bây giờ vẫn đều xem cô như là…" Xem cô như là chị dâu của mình.

"Hung ác? Nếu nói hung ác, tôi so ra còn thua kém người anh tốt của cô rất xa!" Nhan Ngải Ưu giễu cợt, ánh mắt trống rỗng nhìn vào Mạnh Hạ: "Tôi vì anh ta mà bỏ mặc tất cả, thiên tân vạn khổ đuổi theo anh ta đến tận Vân Nam, đứa bé trong bụng tôi từng ngày từng ngày lớn lên, vậy mà anh ta chưa bao giờ nhìn tôi và đứa con lấy một lần. Cô xảy ra tai nạn giao thông, anh ta vì muốn trở về thăm cô mà đơn giản chấp nhận một cam kết, cái mạng thiếu chút nữa cũng bị mất."

Mạnh Hạ ngơ ngẩn bàng hoàng.

"Cô bây giờ có gia đình, có con cái, vậy tôi thì sao? Tôi có cái gì?" Nhan Ngải Ưu khàn khàn chất vấn: "Con của tôi vừa mới được sinh ra, tôi ngay cả một lần cũng không được nhìn thấy, nó đã liền bị ôm đi. Tôi đã cầu xin Mạnh Tiêu bao nhiêu lần? Cô hỏi anh ta một chút đi!"

Cô ả hít sâu vào một hơi: "Mạnh Hạ, cô nói xem, ai mới hung ác hả?"

"Nhưng con của cô vẫn luôn sống thật tốt." Trong không gian vắng lặng lại vang lên tiếng nói mềm mại của cô: "Nhạc Nhạc là con của cô. Con của tôi trong vụ tai nạn kia đã chết rồi." Mạnh Hạ nghẹn ngào: "Nhạc Nhạc đã được hơn 5 tuổi rồi, nhưng con của tôi, nó chỉ sống ở trong bụng tôi chưa được 7 tháng."

Bàn tay của Từ Dịch Phong từ từ buông lỏng, trong mắt hiện đầy tia máu và ngấn lệ.

Nhan Ngải Ưu như bị sét đánh ngang tai, cả người hốt hoảng, cô ả kinh hô che miệng lại: "Nhạc Nhạc…. là con của tôi!"

Mạnh Hạ không có nhìn vào cô ta nữa, cô nhẹ nhàng xoay người đón lấy ánh mắt của Mạnh Tiêu: "Ca, anh có biết em đã mâu thuẫn bao nhiêu năm không? Anh nếu đã biết rõ chân tướng, vậy vì sao không nói ra, đã nhiều năm như thế mà em mãi trách lầm ba ba…." Mạnh Hạ dĩ nhiên là khóc không thành tiếng.

"Tiểu Hạ….." Mạnh Tiêu mặt mày căng thẳng, tay nắm chặt thành quyền, trầm giọng gọi lên tên cô. Anh có thể không quan tâm đến ánh nhìn của tất cả mọi người, nhưng riêng mình cô là anh không làm được. Bàn tay đưa tới, nhưng Mạnh Hạ lại đột nhiên lùi lại, cánh tay của Mạnh Tiêu vắng vẻ lơ lửng ở giữa không trung, trong mắt của anh chợt lóe lên hụt hẫng rồi biến mất.

Mạnh Hạ kiên quyết đi về phía cửa, Nhan Ngải Ưu lại hoảng loạn xông lên: "Tiểu Hạ, tôi muốn gặp Nhạc Nhạc….. nó là con gái của tôi, Tiểu Hạ…." Ả ta cầm lấy tay của cô, móng tay sắc bén rạch lên cánh tay của Mạnh Hạ, đau nhói từng hồi.

Mạnh Hạ không nói gì, mặt mày ngưng đọng thành một tầng băng sương thật dày.

"Tiểu Hạ, coi như là tôi cầu xin cô….."

Mạnh Hạ cong miệng lên, tràn đầy khổ sở: "Lúc cô bỏ thuốc Từ Dịch Phong, cô có nghĩ tới tôi hay không? Tỷ tỷ yêu dấu của tôi! Cô lừa gạt tôi nhiều năm như vậy, khiến cho tôi hiểu lầm cha của mình, cô có từng nghĩ đến tâm tình của tôi chưa?" Cô bình tĩnh kéo tay của cô ả ra, gằn lên từng chữ: "Cuộc đời của tôi đều bị cô phá hủy……. phá hủy…….."

Cô hét lên, sau đó kéo cửa ra, cánh cửa chính bị đóng sập lại, vẻ mặt của ba người đàn ông trong phòng đầy trầm trọng.

Nhan Ngải Ưu trong phút chốc lại tiến đến giữ chặt Mạnh Tiêu: "Mạnh Tiêu, tôi cầu xin anh, đem Nhạc Nhạc trả lại cho tôi! Có được hay không?"

Mạnh Tiêu vô tình lãnh đạm đẩy cô ả ra, Nhan Ngải Ưu liên tục lui về phía sau mấy bước, bàn tay của anh liền đưa tới siết chặt lấy cổ của cô ả. Nhan Ngải Ưu thống khổ bắt lấy cánh tay của anh, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt đi. Đáy mắt của Mạnh Tiêu xẹt qua một ánh nhìn hung ác: "La Xuyên, chuyện của anh và người phụ nữ này, ta mặc kệ, nhưng mà ta cảnh cáo anh, chuyện Mạnh gia phải chịu đựng những năm qua, các người không được nhúng tay vào."

Chân mày của anh nhíu lại, lộ ra sát khí: "Nhan Ngải Ưu, cô đã phạm vào ranh giới cuối cùng của ta. Nếu không phải là bởi vì Nhạc Nhạc, cô cho rằng mình còn có thể đứng ở chỗ này sao? Cả đời này, ta cũng sẽ không bao giờ cho cô gặp đứa bé ấy, dù chỉ là một lần."


"Năm đó nếu không phải là cô dám hạ độc vào rượu của ta, cô cho rằng chỉ ăn mặc giống như Tiểu Hạ là có thể leo lên giường của ta ư?" [A a a……]

Anh lạnh lùng nói ra, mới từ từ buông tay. Lúc xoay người, ánh mắt bén nhọn đã nhìn vào Từ Dịch Phong mà nói: "Ta đã nói rồi, không được tiếp tục đến gần Tiểu Hạ."

"Ta tiếp cận với cô ấy, ngươi có thể quản được sao? Ta là quang minh chính đại thích cô ấy……" Từ Dịch Phong nhàn nhạt nói ra, thái độ thay đổi: "Nhưng còn ngươi? Mạnh Tiêu, ngươi điên rồi phải không, ngươi là anh của cô ấy……"

Một câu này rốt cuộc đã chọc giận Mạnh Tiêu, anh dứt khoát nắm lấy cổ áo của Từ Dịch Phong. Mấy năm nay anh đã có thể ẩn nhẫn cảm xúc của mình, nhưng khi nhìn thấy Từ Dịch Phong, anh vẫn không kiềm chế được vũ lực, thái độ căm hận đó không che giấu chút nào. Mạnh Tiêu nheo mắt lại, giọng nói lạnh như băng, ghé vào lỗ tai của hắn nói nhỏ: "Để ngươi phải uổng công rồi, chúng ta không phải là anh em ruột."

Không hề nằm ngoài ý muốn, lời của anh đã làm cho Từ Dịch Phong hoàn toàn đông cứng lại.

"Ngươi chưa bao giờ biết thế nào gọi là trân trọng, vậy thì có tư cách gì mà tiếp cận cô ấy."

*************************

Gió mát khẽ lướt qua, nhưng lại không thổi bay được cái nóng khắp người. Ánh đèn rực rỡ mới lên, một mảnh lặng yên như thế.

Mạnh Hạ đi bộ dưới ánh đèn neon, trong đầu hỗn loạn không chịu nổi, đã vượt quá giới hạn của cô. Cô không ngờ chuyện lại diễn biến như vậy. Từng bước từng bước đi về phía trước, Mạnh Hạ cứ đi mà không có mục đích gì.

Đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, ngẩng đầu nhìn vào phía trước ồn ào, nhưng đáy lòng lại vắng vẻ.

Từ Dịch Phong nhìn thấy cô đi vào của hàng gà rán Kentucky, lo lắng trong lòng mới được dẹp yên.

Buổi tối hôm nay, mọi người đi trên quốc lộ của thành phố C có thể nhìn thấy cảnh tượng như thế này: Một chiếc Bently, một chiếc BMW chạy rất chậm trên đường, mà khoảng cách không xa ở phía trước, là một cô gái mảnh mai.

Mạnh Hạ tìm một góc nhỏ ngồi xuống, vẻ mặt hoang mang.

Cửa hàng gà rán Kentucky lúc này không đông lắm, máy lạnh ở bên trong rất tốt, cô hơi lạnh, giống như một đêm mùa hè vào năm năm trước. Nhan Ngải Ưu mấy năm nay ngược lại còn sống thật nhẹ nhàng, quên đi tất cả.

......................

Sau khi cô và Từ Dịch Phong phát sinh quan hệ, Nhan Ngải Ưu khóc lóc chạy đến tìm cô, không ngừng nói với cô là: "Thực xin lỗi….."

"Tiểu Hạ, đều là tỷ không tốt." Nhan Ngải Ưu là người Giang Nam điển hình, khi khóc lại càng làm cho người ta đau lòng không thôi: "Bác trai không đồng ý cho tỷ và anh trai em ở cùng một chỗ, nhưng tỷ đã có con với anh ấy, ba của em lại muốn tỷ phá thai đi."

Mạnh Hạ ngạc nhiên không thể tin được.

"Bác trai muốn cho em và Dịch Phong sớm tiến đến với nhau, lần bầu cử này ông ấy cần Từ gia ủng hộ, cho nên đã buộc ca ca của em bỏ thuốc Từ Dịch Phong…." Nhan Ngải Ưu khóc thút thít: "Mạnh Tiêu không muốn bỏ thuốc, nhưng mà còn đứa bé của tỷ ở đây."

Khi đó cô co cuộn lại ở trên ghế sô pha, toàn thân là chăn mền bao quanh, vô cùng chặt chẽ. Trong đầu của cô không ngừng nghĩ tới nỗi căm hận mà đêm đó Từ Dịch Phong đối với mình, ở trên người mình tùy ý phát tiết. Cả người cô đều đã bầm tím, hơn nữa ở hạ thân là đau đớn xé toang.


Mạnh Hạ không nói gì, cũng không biết phải nói gì. Cô chỉ biết là Từ Dịch Phong hận cô vô cùng. Khi đó hắn không có một chút nương tay, chỉ vùi sâu vào trong thân thể của cô. Cô đã đau đớn không kêu lên được thành tiếng, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác, không ngừng hỏi một câu: "Có sướng hay không???" Thô bỉ không chịu nổi, nghiễm nhiên coi cô là loại kỹ nữ đưa đến tận cửa không biết xấu hổ.

"Tiểu Hạ, bây giờ Từ Dịch Phong cũng đã đồng ý đính hôn với em, chuyện bỏ thuốc này cũng đừng nhắc lại, có được không? Mạnh Tiêu anh ấy thương yêu nhất chính là em….."

Thương yêu nhất, thật sự là tôi sao? Mạnh Hạ cúi đầu xuống, vùi mặt ở trong chăn.

Nhan Ngải Ưu cắn răng, cầm lấy tay của cô đặt lên bụng của mình: "Tiểu Hạ, đứa bé đã được hai tháng rồi, không bao lâu nữa sẽ có tim thai, sau này nó sẽ gọi em là "Cô"……"

Tay của Mạnh Hạ run lên, từ từ rút tay lại, chớp chớp đôi mắt đã khô khốc: "Tôi muốn yên lặng một mình." Âm thanh của cô khàn khàn nói ra.

Nhan Ngải Ưu thầm thở phào một hơi, đứng dậy: "Được, tỷ đi xem dì đang nấu súp cho em thế nào rồi."

Nhan Ngải Ưu ra khỏi cửa phòng, Mạnh Hạ nghe tháy ngoài cửa truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt, nghe giọng nói, cô biết là Mạnh Tiêu, nhưng cô không còn tâm tư nào để quan tâm đến nữa.

......................

Thì ra là khi đó… cô lắc lắc đầu.

Có người đưa tới cho một một lý nước chanh ấm, gương mặt của cô vẫn không ngẩng lên, Từ Dịch Phong tự nhiên ngồi xuống.

Cô nhìn hắn một cái, trong mắt của hắn có đau, có hối hận. Mạnh Hạ chỉ yên lặng khoanh tay lại, nằm sấp xuống bàn.

"Thực xin lỗi." Từ Dịch Phong nhẹ nhàng nói ra, lặng lẽ, hắn giật nhẹ khóe miệng, giương cao một nụ cười khổ sở: "Trong khoảng thời gian này hình như anh đã nói với em ba chữ này quá nhiều lần."

Ai cũng không nghĩ tới chính là Nhan Ngải Ưu hạ thuốc, một chuỗi sai lầm kia, lại để một mình cô gánh chịu.

Nếu như không có sự việc đó xen vào giữa, có lẽ lúc này bọn họ đã kết hôn, dù sao thì khi đó hắn cũng… Từ Dịch Phong nhanh chóng thu hồi suy nghĩ.

"Anh biết là em không có ngủ, vừa rồi nếu không phải là La Xuyên ngăn cản, anh thật muốn đem kẻ điên kia bóp chết đi." Giọng nói của Từ Dịch Phong tràn đầy tang thương, nhưng hắn biết là cho dù có bóp chết cô ả, cũng không bù đắp lại được gì.

Mạnh Hạ vẫn không nhúc nhích nằm lại ở đó, hắn bực bội từ trong túi áo lấy ra bao thuốc lá, vừa mới châm lên, nhân viên trong tiệm đã đi tới: "Tiên sinh, thực xin lỗi, nơi này không cho phép hút thuốc. Xin ngài…"

Tiểu cô nương còn chưa nói hết lời, liền chứng kiến gương mặt lạnh như băng của Từ Dịch Phong, liền không nói được câu nào nữa.

"Anh có biết phiền hay không?" Mạnh Hạ ngẩng đầu hướng về phía Từ Dịch Phong nói ra một câu.

Từ Dịch Phong giận tái mặt, vẻ mặt có chút ủy khuất, sau đó lại yên lặng dụi tắt đầu thuốc lá, trong lòng oán thầm, kỳ thật đều do Mạnh Tiêu trêu đùa người ta mà gây ra nghiệp chướng. [Cái gì, anh thật nà trẻ con ="=]

Hắn trước kia đã cảm thấy ánh mắt của Mạnh Tiêu khi nhìn Mạnh Hạ luôn có một tia tâm tình khó nói ra được. Bây giờ nghĩ lại, tình cảm của Mạnh Tiêu đối với Mạnh Hạ không phải là một hai ngày.

Từ Dịch Phong nghĩ tới liền thấy buồn nôn, thị hiếu của Mạnh Tiêu cũng thật là quái đản. Hắn nheo mắt lại nhìn thấy Mạnh Hạ đang cúi đầu, bờ vai gầy nhỏ đang run lên.

Sự việc bị bỏ thuốc vào năm năm trước cô đã canh cánh ở trong lòng nhiều năm như vậy, làm sao lại không oán hận đây? Cô cũng biết thế nào là hận. Nhưng đó là cha và anh trai của mình, còn liên lụy đến đứa con của Nhan Ngải Ưu nữa. Về sau gia cảnh suy tàn, cô chỉ có thể cắn răng nuốt tất cả vào trong bụng. Nhưng mà đến nay lại phát hiện rằng nỗi niềm khi đó không phải là chân tướng cuối cùng… cái cảm giác đó thật sự không dễ chịu chút nào.

Cô nắm chặt tay, bỗng dưng bàn tay được bao quanh bởi một hơi ấm, cảm giác quen thuộc: "Đừng suy nghĩ quá nhiều." Hắn đè nén tâm tình mà nói ra.

Mạnh Hạ hít sâu một hơi, trong dạ dày co thắt đau đớn, lúc đứng lên đã hơi choáng váng. Cố gắng ổn định lại, đưa tay lau đi khóe mắt ướt át, cô nhìn vào hắn: "Từ Dịch Phong, tôi lập lại một lần nữa, tôi trước kia đúng là đã từng thích anh, nhưng đó là năm năm về trước! Vào giây phút tôi quỳ gối trước mặt anh mà cầu xin, tình yêu của tôi đã chết rồi…" Cô có ý cười: "Tôi căn bản ngay từ đầu cũng không muốn gặp lại anh." Nói xong mà trong ngực buồn bực đến khó chịu. Bởi vì vừa mới khóc nên giọng của cô rất nghẹn nhào.

Sắc mặt của Từ Dịch Phong rõ ràng đã cứng đờ, trong lòng đau nhói không ngừng, hắn chỉ nhàn nhạt nói ra: "Em hôm nay đã quá mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước đi."

Mạnh Hạ lắc đầu: "Anh rốt cuộc là có hiểu hay không?!"