Yêu Thương

Chương 54: Đáng tiếc, không phải là tình nhân

Mạnh Hạ trong lòng hoang mang một chút: "Ca……" Cô nhạy cảm kêu lên, giọng nói có chút xa xăm, trong lúc nhất thời lại như đang khó hiểu.

Mạnh Tiêu nhìn thấy vẻ mặt của cô hơi ngơ ngác, có vẻ dao động, khẽ động cánh môi: "Đi đón đứa nhỏ trước vậy."

Mạnh Hạ lúc này mới thoáng thả lỏng, nhưng trong lòng vẫn còn một chút đè nén khó hiểu.

Dọc theo đường đi, Mạnh Hạ kể về những chuyện mấy năm nay của Nhạc Nhạc, cô đều dành cho đứa bé những gì yêu thương nhất. Mạnh Tiêu nghe thấy âm thanh uyển chuyển của cô cũng sinh động vui vẻ như trước đây, anh cũng thấy yên lòng.

Mạnh Hạ thấy anh một mực im lặng, không nói một tiếng nào, cũng không có thái độ nào, tiếng nói của cô nhỏ dần rồi im bặt. Mạnh Tiêu tại sao lại có thể không quan tâm như vậy? Đó là con gái của anh mà? Cho dù mấy năm nay đều là do cô nuôi, nhưng mà anh sẽ không vô tình như vậy. Huống chi năm đó tình cảm của anh và Nhan Ngải Ưu rất tốt. Mạnh Hạ nghĩ ngợi đến đau đầu.

Lúc đến nhà trẻ, các bé vừa ngủ trưa dậy, Nhạc Nhạc mơ mơ màng màng, mới vừa vệ sinh cá nhân xong liền chứng kiến mẹ đang đứng ở cửa, lập tức chạy tới: "Mẹ, hôm nay sao lại đến đón con sớm như vậy?" Tiểu nha đầu với cái đuôi tóc hơi rối vì chưa kịp chải.

Mạnh Hạ bế lấy bé con, nói chuyện với cô giáo một chút, liền đưa cô bé đi.

Lên xe, Mạnh Hạ ôm lấy Nhạc Nhạc ngồi ở ghế phụ, Nhạc Nhạc nhìn thấy Mạnh Tiêu, đầu dựa lên vai của Mạnh Hạ, nũng nịu gọi lên: "Mẹ……."

Mạnh Hạ vỗ vỗ lưng của cô bé: "Đây là….." Cô thấy hơi rầu rĩ, đứa bé bây giờ nên gọi Mạnh Tiêu là gì đây?

Mạnh Tiêu nhàn nhạt đưa mắt nhìn Nhạc Nhạc: "Gọi thúc thúc đi." Mạnh Hạ mở to mắt, vừa vặn nhìn vào ánh mắt của Mạnh Tiêu, lướt đến đáy đầm tĩnh mịch của anh, trong lòng cô không hiểu sao lại run lên một cái.

"Thúc thúc….." Nhạc Nhạc dường như hơi sợ Mạnh Tiêu, Mạnh Hạ là cảm thấy được điều đó.

Vốn là đứa nhỏ thích nói chuyện nhưng Nhạc Nhạc hôm nay đặc biệt yên lặng, phần lớn là vì không quen với Mạnh Tiêu, cộng thêm với việc anh ấy mấy năm nay bôn ba ở bên ngoài nên khắp người đều có chút lạnh lùng.

...............

Chuyện phòng ốc nhà ở rất nhanh đã xong xuôi, Mạnh Tiêu ra tay xa xỉ, ở phía Nam của thành phố mua một tiểu biệt thự ba tầng.

Mạnh Hạ liên tục trầm mặc không nói, cho đến khi Mạnh Tiêu để cho cô ký tên, cô mới thở dài: "Ca, anh mấy năm nay đã sống như thế nào?"

Mạnh Tiêu xoay người lại, nhẹ mỉm cười, thần thái như thường: "Về sau có cơ hội sẽ nói cho em. Ký tên trước đi." Mạnh Tiêu nhàn nhạt nhìn về căn phòng: "Nơi này xem như là nhà mới của chúng ta."

Mạnh Hạ chần chừ một chút, nhận lấy bút của quản lý bất động sản, nặng nề ký tên của mình xuống.


..............

Buổi tối, cả nhà họ cộng thêm hai huynh muội của Tiêu gia cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên, địa điểm là Hoa Áo.

Mạnh Hạ cũng không biết là Mạnh Tiêu rốt cuộc có biết ông chủ phía sau của Hoa Áo hay không, cho dù anh không biết nhưng chẳng lẽ Tiêu Giáp lại không nói với anh ấy hay sao?

Bữa cơm này khi bắt đầu có chút ngột ngạt, rốt cuộc đã muộn tới năm năm.

"Đừng nghĩ ngợi nhiều." Mạnh Tiêu gắp lưỡi vịt bỏ vào trong chén của Mạnh Hạ, trong mắt có chút tham luyến khoảnh khắc này.

Mạnh Hạ nhẹ nhàng động đậy khóe môi, nhưng nửa chữ cũng đều nói không ra.

Ánh mắt của Mạnh Tiêu ảm đạm xuống vài phần, miễn cưỡng mỉm cười, để đũa xuống ngồi yên một lát.

"Mạnh Tiêu, hai chúng ta uống một ly." Mạnh Lý bưng ly rượu lên.

Tiêu Giáp lập tức quay sang: "Tiêu ca không……."

"Cha, con kính cha." Mạnh Tiêu một hơi làm hai ly rượu.

Tiêu Giáp miễn cưỡng nuốt xuống lời muốn nói, vẻ mặt lo lắng nhìn vào Mạnh Tiêu.

"Gia gia, con muốn ăn bánh bí ngô." Nhạc Nhạc lay lay tay của ông, Mạnh Lý ngắm nhìn bé con một chút rồi lại nhìn qua Mạnh Tiêu, lén thở dài một cái. Thời gian sẽ hòa tan tất cả, ông nghĩ vậy.

Lúc tính tiền đã xảy ra một chuyện nhỏ xen vào ngoài ý muốn.

Quản lý của Hoa Áo tự mình cầm thẻ đi tới: "Mạnh thiếu, Từ Tổng đã thanh toán xong."

Sắc mặt của Mạnh Hạ liền trắng bệch, tâm tư có chút rối ren.

Mạnh Tiêu trầm mặc ba giây, khóe miệng nhẹ nhàng nói ra: "Tôi thay mặt mọi người nói tiếng cám ơn Từ Tổng."


Bọn họ lúc đi ra đại sảnh lại cứ không khéo mà gặp mặt Từ Dịch Phong. Mạnh Hạ nhìn về phía bọn họ, nhất thời trong ngực lại nặng nề.

Sau đó cô đưa mắt liếc nhìn Mạnh Tiêu, chỉ thấy vẻ mặt của anh nhàn nhạt không có bất kỳ tâm tình gì.

"Dì Nhan….." Cùng với tiếng gọi giòn tan của Nhạc Nhạc, người ở đằng kia mới quay mặt lại.

Mạnh Hạ kéo tay của Mạnh Tiêu mạnh mẽ, Mạnh Tiêu quay lại nhìn vào ánh mắt của cô. Mạnh Hạ cong miệng lên, nói ra có chút gian nan: "Anh, cô ấy mất trí nhớ."

"Mất trí nhớ….." Mạnh Tiêu chầm chậm lập lại ba chữ này, trong lời nói đúng là chỉ có lạnh lẽo.

Mạnh Hạ không ngừng gật đầu.

"Nhạc Nhạc, hình như con đã mập lên rồi….." Nhan Ngải Ưu sủng ái nhéo cái mũi nhỏ của bé con.

"Haizz, con cũng rất khó xử, gần đây trong bụng không biết xảy ra chuyện gì mà luôn muốn ăn. Tiếp tục như vậy nữa, con sẽ phải giảm cân giống như dì Ất Ất." Nhạc Nhạc thở dài.

Nhan Ngải Ưu bật cười, cô ấy thật sự yêu thích đứa bé Nhạc Nhạc này, cảm thấy được tiểu nha đầu này và mình rất hợp nhau: "Mạnh Hạ, thật là trùng hợp……" Cô ta mỉm cười nhẹ, lúc ánh mắt chuyển về hướng Mạnh Tiêu, giữa chân mày trong nháy mặt đã nhíu chặt vào.

Cô ấy hoảng hốt nhìn về phía người đàn ông, trong đầu thỉnh hoảng hiện ra những hình ảnh nhưng đầu lại đột nhiên đau nhói, cô ấy rối loạn. Trong lúc nhất thời, không khí trở nên quái dị khi lưu chuyển ở xung quanh bọn họ.

La Xuyên đúng lúc đưa tay kéo cô ấy lại: "Không còn sớm nữa, chúng ta đi về trước đi. Lần sau anh lại dẫn em đi thăm Nhạc Nhạc."

Nhan Ngải Ưu kinh ngạc, đi theo La Xuyên, lúc đó cô ấy có liếc về Mạnh Tiêu, nhưng chỉ nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo trong mắt của anh, cô nàng phải run lên.

Từ Dịch Phong nhìn vào Mạnh Hạ, vẻ mặt tối tăm không rõ nhưng trong lòng lại nặng trịch, áy náy, hối tiếc cũng không thay đổi được gì. Lúc trước hắn đúng là coi thường Mạnh gia không có ai nên mới mạnh mẽ ép buộc Mạnh Hạ ở bên cạnh mình. Hôm nay Mạnh Tiêu đã trở lại, hắn biết rõ tất cả đều đã muộn màng. Hắn không nhớ ra mình đã uống bao nhiêu rượu, chỉ là ý chí có hơi mơ hồ, nhưng nhìn thấy Mạnh Hạ, trong lòng hắn thoáng một cái đã thanh tỉnh.

Trơ mắt nhìn cô đang ở bên cạnh mình liền rời đi nơi khác, trong nháy mắt đó hắn cảm thấy ngực mình như bị thứ gì đó đâm vào, hô hấp nặng nề, không thể thông suốt.

Bây giờ hắn rốt cuộc đã hiểu rõ, đây là hắn tự làm tự chịu, đây là báo ứng của hắn, đây là trừng phạt hắn. Có thể trách được ai? Vậy mà hắn lại muốn hy vọng xa vời, đã từng là người luôn theo đuổi ở phía sau hắn, lại trở thành cô gái hắn không thể buông tay. Hôm nay ánh mắt Mạnh Hạ dùng để nhìn hắn, hắn cũng sẽ cảm thấy thật sự khó chịu.

Từ Dịch Phong lảo đảo bước đi, từng bước từng bước đi đến trước mặt cô, sắc mặt của hắn thật là không tốt, âm thanh khàn khàn, chầm chậm nói ra: "Tiểu Hạ, cùng anh trở về được không?"

Hai gò má của hắn không biết có phải là do uống rượu hay không mà nhẹ nhàng đỏ ửng: "Anh để Hà tẩu nấu bún thịt lá sen mà em thích ăn nhất, còn có cá chép dấm đường, còn có tôm hùm chua cay…" Hắn thao thao bất tuyệt nói ra.

Tất cả những tiếng động ở xung quanh vào giờ khắc này tựa hồ như đã biến mất.

Mạnh Hạ sợ hãi, thì ra hắn lại nhớ rõ ràng như thế. Cô nhìn vào hắn, trong mắt từ từ dâng kín một tầng nước. Nếu như bọn họ chỉ là những cặp tình nhân bình thường đang giận dỗi, có lẽ giờ khắc này cô lập tức sẽ tựa đầu vào ngực hắn… nhưng mà, bọn họ không phải như vậy.

Nhất thời im lặng. Nội tâm của Mạnh Hạ yên tĩnh vô cùng.

"Trở về đi." Mạnh Tiêu giữ chặt tay của cô hướng về phía cửa mà đi, cả một quá trình cũng không có nhìn Từ Dịch Phong một cái.

Từ Dịch Phong nhìn theo bóng lưng của hai người đang rời đi, giống như ảo, giống như thật. Hắn cười cười thảm đạm, lại vỗ vỗ đầu của mình, làm như sực nhớ tới cái gì đó, ánh mắt không chớp nhìn vào Mạnh Tiêu, sắc mặt thâm trầm.