Mạnh Hạ đã từng cho rằng, có một số việc cả đời này cô cũng sẽ không buông tay, chẳng hạn như tình cảm của cô đối với Từ Dịch Phong. Chẳng bao lâu sau, cô nhất mực chờ đợi một năm, rồi lại một năm nữa, vào ngày sinh nhật đó đã kiên định ưng thuận gả cho Từ Dịch Phong, cũng là nguyện vọng làm vợ của cô. Nhưng một nhát dao đã quyết tuyệt cắt đứt ở sinh nhật tuổi 20 ấy. Nếu như không có ngày đó, có lẽ cũng sẽ không xảy ra những chuyện về sau. Mạnh cha sẽ không phải ngồi tù, Mạnh mẹ sẽ không chết ở nơi đất khách quê người, Mạnh Tiêu cũng sẽ không phiêu bạt bặt vô âm tín. [Thương Tiểu hạ quá ah T^T...]
Khóe mắt trỗi dậy mờ mịt sương mù, cô hít sâu một cái, đơn giản chỉ muốn bức lui nước mắt vào trong. Nước mắt, đã sớm không thuộc về cô.
Dựa lưng và vách tường băng lãnh, trên người vẫn đang mặc lễ phục mà khách sạn cung cấp, gió lạnh thổi qua da thịt, từng lỗ chân lông ở trên người đều chua xót đau đớn, toàn thân sớm đã lạnh băng không còn tri giác, móng tay của cô đâm vào lòng bàn tay mềm mại cũng không cảm giác được một chút đau nhức nào, cúi đầu đè nén tâm tình xuống.
Sau lưng đột nhiên cảm thấy ấm áp, một hơi thở xa lạ nam tính từ từ lan khắp xung quanh cô.
"Như thế nào vẫn còn ở đây?" Người đàn ông khẽ cau mày lại.
Kỳ thật hắn đã đứng ở sau lưng cô một lát rồi, cô như con nhím nhỏ vừa mới chạy thoát khỏi bàn tay của người thợ săn, kinh hoảng rồi lại kiên cường. Cô so với mùa thu năm ngoái đã gầy hơn hẳn.
Mạnh Hạ vẫn cúi đầu như cũ.
Vóc dáng của người đàn ông rất cao, bóng lưng hoàn toàn che khuất được cô. Hắn dịu dàng đưa tay qua, vừa mới chạm vào đầu ngón tay lạnh như băng của Mạnh Hạ, cô như con nai bị kinh hãi mà co rụt lại.
Hắn nắm chặt tay lại căng thẳng, không cho cự tuyệt, nhanh chóng kéo tay của cô qua, giọng nói kiên quyết: "Anh đưa em trở về."
Mạnh Hạ giãy giụa tay ra nhưng đối phương không hề lay chuyển, lòng bàn tay lại càng nắm chặt hơn. Cô đành phải đi theo hắn, từ từ ngẩng đầu lên, trên người của hắn chỉ mặc một cái áo nhung màu xám nhạt nhưng Mạnh Hạ lại cảm thấy như vậy thật ấm áp, có chút si mê mà ngắm nhìn.
Người đàn ông cảm giác được ánh nhìn của cô, quay mặt lại, ánh mắt của hai người giao thoa, ngũ quan thâm thúy của hắn hướng về phía cô lộ ra một nụ cười ấm áp.
Một khắc kia làm cho Mạnh Hạ như lạc vào trong gương mặt tươi cười của hắn.
Dọc theo đường đi đều nhu thuận ở phía sau hắn, cho đến lúc lên xe, hắn điều chỉnh tốt nhiệt độ: "Mệt mỏi thì ngủ một lát đi." Nghiêng người lấy y phục đắp kín cho cô, tất cả thuần thục giống như đã làm trăm ngàn lần như vậy.
Xe từ từ di chuyển, Mạnh Hạ mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, ngủ nhưng vô cùng không yên ổn, hình ảnh của Từ Dịch Phong liên tục hiện ra trước mắt, khiến cho cô tâm phiền ý loạn.
Chạy được hơn phân nửa chặng đường, rất ngơ ngác nhìn biển báo giao thông, qua một cái chớp mắt, cô nghiêng đầu sang ngắm nhìn gò má của hắn, mở miệng nói: "Mục Trạch, chắc là Ất Ất nói với anh."
Mục Trạch lặng yên một hồi lâu, quay sang đưa qua một hộp cơm: "Có đói bụng không?"
Mạnh Hạ thật sự đói bụng nhưng trong dạ dày vô cùng lo lắng khó chịu, cô ăn không vô, nhẹ nhàng lắc đầu: "Cảm ơn anh." Dừng lại một chút, ánh mắt của cô tối xuống, khóe môi mấp máy: "Em nghĩ có thể là mình không thích hợp với nơi này."
Mục Trạch quay đầu lại nhìn cô một cái: "Không thích hợp với nơi này? Cũng đúng, quán quân của cuộc thi đàn violin thiếu niên thế giới mà đến Hoa Áo thì xác thực là nhân tài không được trọng dụng, như vậy đi, Tiểu Hạ, anh viết cho em một lá thư đề cử, ở khoa âm nhạc của Đại học C vừa vặn thiếu giảng viên."
Mạnh Hạ bất đắc dĩ hô to một tiếng: "Mục Trạch!"
"Tiểu Hạ, em có thể vào Hoa Áo là dựa vào thực lực của chính em. Em cho rằng là gì? Anh là giới thiệu em vào nhưng mà Hoa Áo chọn nhạc công tất nhiên cũng có lựa chọn một phần." Mục Trạch vỗ một cái vào tay lái: "Em là không tin vào chính mình? Hay là bởi vì... hắn?"
Mạnh Hạ ngẩn ra, sắc mặt có chút tái nhợt.
"Tiểu Hạ..." Mục Trạch cúi đầu gọi cô: "Vừa rồi lúc ở khách sạn, anh có gọi em mấy lần..."
Mạnh Hạ trong nháy mắt nghiêng người qua hết sức, hai tay nắm chặt vẫn không thể kiềm chế được run rẩy.
Phía trước là ngã tư, đúng lúc phải dừng chờ đèn đỏ, hai tay của Mục Trạch nắm thật chặt tay lái, ánh mắt của hắn ngưng đọng nhìn về phía trước nhưng đã sớm ảm đạm đi.
Mạnh Hạ thở ra một hơi, thân thể mềm xuống, trong lúc nhất thời không biết nói gì nữa. Người đàn ông này đã biết rõ tận tường từ lâu.
"Khi nào thì xuất hiện tình trạng như vậy?"
"Mấy ngày trước." Hẳn là sau khi gặp lại Từ Dịch Phong. Ngày hôm sau tỉnh lại cô đã cảm giác tai trái nghe không được âm thanh gì.
"Mấy ngày nay anh sẽ đi thu xếp."
Cả đời này của Mục Trạch từ sau khi gặp được Mạnh Hạ, rốt cục cũng cảm nhận được thật sâu cái cảm giác thất bại và bất lực.
"Không cần." Cô chần chờ một chút, nhẹ lắc đầu: "Mục Trạch, kỳ thật là anh cũng biết hy vọng chữa trị rất mong manh, huống chi mấy năm nay anh đã giúp em rất nhiều."
Kỳ thật, Mạnh Hạ cảm thấy như vậy cũng tốt.
Mục Trạch sắc mặt trầm xuống, khóe mắt nhanh chóng thoáng hiện lên một tia áy náy sâu sắc.
********************
Lúc lái xe về đến nhà, Mạnh Hạ không có một tia vui vẻ, cô động đậy khóe miệng nhẹ nhàng cười một tiếng. Nghĩ đến Ất Ất cái gì cũng nói với hắn: "Đi vào nhà uống chén trà, Ất Ất cũng có ở nhà."
Mục Trạch nghe vậy chỉ hướng về phía cô mỉm cười bình thản một chút: "Không được, để lần sau đi." Nói xong, từ bên trong lấy ra một hộp quà tinh xảo: "Cái này cho Nhạc Nhạc."
Mạnh Hạ tiếp nhận, cầm ở trong tay thấy hơi nặng: "Cảm ơn."
Ban đêm, gió lạnh thổi đến từng hồi, từng hồi, cho dù cô có mặc nhiều hơn nữa vẫn thấy rét đến run rẩy.
Mục Trạch ôn hòa nói ra: "Mau đi lên đi."
Mạnh Hạ gật gật đầu: "Hẹn gặp lại."
Nhìn thấy thân ảnh của cô dần dần biến mất trong hành lang tối om, hắn từ từ ngước đầu lên, hàng hiên ở bên dưới đèn đường đón lấy một tầng sáng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở lầu năm, hắn yên lặng nhìn mấy giây.
***********************
Tiêu Ất cầm lấy máy vi tính bấm phím cạch cạch, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại: "Tiểu Hạ, cửa tiệm không có hoạt động nào khác. Tiền lời mấy ngày qua căn bản chống đỡ không được tiền thuê nhà, tiền điện nước."
Mạnh Hạ để món đồ chơi xuống. Tiêu Ất nhìn thấy cái hộp: "Ồ, cậu trúng thưởng hả?"
"Tớ gặp được Mục Trạch." Ánh mắt sáng ngời của Mạnh Hạ ngắm nhìn cô, do dự một chút: "Ất Ất..."
Khóe miệng của Tiêu Ất cứng đờ, nhún nhún vai, muốn được khoan hồng: "Hai ngày trước vô tình gặp được anh ấy ở cổng trường học."
Mạnh Hạ ôm đầu gối ngồi co lại ở trên ghế sô pha, có chút bất đắc gĩ: "Ất Ất, chúng ta chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao?"
"Tiểu Hạ, đến thành phố C dù sao vẫn cần người chiếu cô một chút. Người một nhà không cần phải bỏ lỡ." Tiêu Ất cũng là có chủ ý của mình, chẳng may tên điên họ Từ kia không hài lòng chỗ nào đó lại tới tìm Tiểu Hạ làm phiền thì còn có người ra mặt một chút.
Mạnh Hạ bật cười: "Người một nhà? Chờ đến ngày đó, tớ mới không dám làm phiền đến anh ấy."
Tiêu Ất lườm cô một cái, gò má trong chớp mắt đã hồng như thoa phấn son.
Mạnh Hạ vào năm năm trước quen biết Mục Trạch, khi đó là khoảng thời gian tăm tối dày vò nhất trong cuộc đời của cô.
Mạnh Hạ đã từng hỏi Ất Ất, cô ấy và Mục Trạch làm sao quen biết.
Lúc ấy Ất Ất bình tĩnh trả trả lời, có một lần cô ấy đi đến Đại học C tìm cô, lúc chạy qua sân bóng rổ đột nhiên bị trái banh đập vào. Người đánh trái banh đó là Mục Trạch.
"Mục Trạch là một người đàn ông tốt." Cô nhẹ nhàng nói ra, trong mắt từ từ ảm đạm xuống.
Tiêu Ất nhếch miệng lên, nhàn nhạt cười: "Đúng vậy." Nụ cười đó có chút khổ sở hư vô.
**********************
Mạnh Hạ lúc tan việc, khi bước qua đại sảnh từ đằng xa đã thấy một đôi tình nhân từ phía trước đi tới. Mở to mắt nhìn một cái, bước chân của cô hơi chậm lại, rất nhanh sau đó cô liền cúi đầu xuống, đi đường vòng ở một bên của đại sảnh. Thì ra là hắn cũng có mặt ôn nhu, chỉ là ôn nhu của hắn chưa bao giờ thuộc về cô, xem ra Từ Dịch Phong đã gặp được đúng người.
Trong dòng người qua lại ở đại sảnh, Từ Dịch Phong liếc mắt một cái liền nhìn thấy được cô. Cô vừa nhìn thấy hắn từ rất xa liền muốn lẫn mất. Từ Dịch Phong ở trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Kiều Dịch Kỳ theo ánh mắt của hắn nhìn lại: "Ồ, đây không phải là tiểu cô nương bán đèn lồng vào đêm đó sao?"
"Tiểu cô nương? Em xem cô ta như học sinh của mình à." Từ Dịch Phong phẫn nộ nói ra.
"Nhìn thấy giống như một học sinh, chắc cùng lắm là 20 tuổi."
20 mươi tuổi, mi tâm của hắn hơi động một chút, khi đó cô ấy mới 20 tuổi. Từ Dịch Phong đắm chìm trong suy nghĩ, tâm tình có một chút đè nén khó hiểu thoáng qua.
"Vốn cho cô ấy là sinh viên của Đại học C, hai ngày trước lúc tan việc, ở cổng phía Bắc em có thấy cô ấy trong một cửa hàng, xem ra là mở tiệm cùng với bạn bè." Lúc ấy ở trước cửa tiệm còn có một tiểu cô nương chừng bốn, năm tuổi đang thổi bong bóng, cô ở đằng xa nhìn thấy, thật sự là đáng yêu cực kỳ.
Trong lòng kiềm chế không được liền nghĩ đến chuyện tương lai, con của bọn họ cũng có thể như vậy không? Nghĩ đến chuyện này, khóe miệng ôn nhu của Kiều Dịch Kỳ cong lên, vô tình nhìn thoáng qua Từ Dịch Phong lại phát hiện ánh mắt của hắn lạnh đến nỗi làm cho người ta phát rét.
Cô nghi hoặc gọi nhỏ một tiếng: "Dịch Phong?"
"Làm sao vậy?" Từ Dịch Phong lạnh lùng thu hồi tầm mắt.
"Dịch Phong, anh thích trẻ con không?"
Từ Dịch Phong ngẩn người ra, ánh mắt đột nhiên âm trầm xuống. Hai chữ kia làm cho lòng của hắn đột nhiên co thắt lại, trẻ con, một đêm năm đó... hắn chưa từng điều tra tìm hiểu xem lời nói của Mạnh Hạ cho đến cùng có phải là đùa giỡn hay không, nếu như...
"Dịch Phong?"
"Không có gì, đi vào trước đi." Hắn khẽ ngước mắt nhìn, thân ảnh kia đã càng lúc càng xa.