Y tá rút kim truyền dịch cho cô, Mạnh Hạ trong tay cầm bông gòn đã thấm cồn. Mu bàn tay đã duy trì một động tác trong thời gian dài, bây giờ cô vô lực động động ngón tay đã cứng ngắc. Ánh mắt vô hồn quét qua Mục Trạch, nhìn thấy gương mặt vốn là tuấn tú, lúc này ở cằm rõ ràng có thể nhìn thấy râu đã mọc ra.
Anh sít sao nhíu mi lại, ngồi ở trên ghế salon bên cạnh giường, tựa hồ như đang suy tư, thoạt nhìn qua là vô cùng mệt mỏi. Nhìn thấy ánh mắt của cô dừng lại ở dưới cằm mình, anh cong cong khóe miệng: "Bác sỹ nói mấy ngày nay tình tình rất tốt."
Mạnh Hạ thản nhiên nói ra: "Vâng, rất tốt." Nếu không phải là Mục Trạch và Ất Ất kiên trì không để cho cô xuất viện thì có thể cô đã sớm trở về.
Mục Trạch như có điều suy nghĩ mà nhìn qua cô, yên lặng một hồi lâu: "Tiểu Hạ, chúng ta đi qua Mĩ đi."
Mạnh Hạ ngẩn ra, bông gòn trên mu bàn tay rơi xuống đất, cô nắm tay thật chặt.
Mục Trạch đem tất cả những hành động đó đều nhìn ở trong mắt, anh khó khăn cười một tiếng: "Tai của em không thể chậm trễ nữa, y học ở bên đó dù sao cũng tiên tiến hơn so với trong nước."
Mạnh Hạ cắn môi: "Tiếng Anh của em không tốt."
Mục Trạch ngừng lại: "Không sao, anh có thể là phiên dịch cho em."
Cánh tay của cô cảm thấy hơi mát, cúi đầu nhìn lại thì chỗ vừa bị ghim kim đang từ từ xuất huyết.
"Mục Trạch, có phải là người nhà của anh…" Cô tất nhiên hiểu được, Mục gia làm sao có thể đồng ý bọn họ ở cùng một chỗ đây?
Mục Trạch xoa xoa mi tâm đã mỏi nhừ, giữa chân mày không thể che hết bực bội: "Không phải đâu, anh chỉ là muốn thay đổi hoàn cảnh." Thay đổi hoàn cảnh, để cho anh có thể quên đi một việc, mà cô cũng có thể quên đi một số người.
Cô ngẩng đầu lên cùng nhìn vào anh:"Em sẽ không đi. Nếu không thì em cũng đã không trở về đây. Nơi này là quê hương của em, mẹ em an táng ở chỗ nãy, em còn muốn chờ cha đi ra."
Trong lòng Mục Trạch lúc đó trống rỗng, có chút co thắt đau đớn. Anh cười một tiếng, vẻ thảm đạm trong nụ cười đó Mạnh Hạ có thể cảm nhận được. Anh lui về phía sau, nằm ngửa trên ghế sô pha, phần sau lưng đã nóng rực.
..............
Đêm đó sắc mặt của mẹ thật sự không tốt.
"Mục Trạch, ta đã nói rồi, ta tuyệt đối sẽ không tiếp nhận Mạnh Hạ. Cô ta là ai, chính con đã rõ ràng, đừng nói là cha của cô ta là Mạnh Lý đang ngồi tù, mà còn chính cô ta thì sao? Chuyện cùng với Từ Dịch Phong ai mà không biết, cái sự việc năm đó chẳng lẽ con muốn chính miệng ta kể lại cho con một chút sao?"
"Con dâu của Mục gia chúng ta, nhất định là phải trong sạch. Cô Mạnh Hạ kia không thích hợp. Một cô gái khi đó mới được bao nhiêu tuổi? Thế nhưng đã mang loại thuốc bỉ ổi đó ra đùa giỡn như vậy. A Trạch, con nói ta phải tiếp nhận cô ta như thế nào? Có một người vợ như vậy, con làm sao đối mặt với người khác?"
Mục phu nhân nói từng chữ đều có lý.
"Nhưng mà con yêu cô ấy." Mục Trạch trầm trầm nói ra.
"Yêu?" Mục phu nhân cong cong khóe miệng hơi châm chọc: "Vậy cô ta yêu con sao?" Bà nhếch miệng lên: "A Trạch, đền bù tổn thất không phải là yêu."
Mục Trạch nghe vậy, ngón tay đã siết chặt, sắc mặt bỗng dưng cứng đờ.
"Chỉ cần cô ấy gật đầu chịu gả cho con, con tất nhiên sẽ cưới. Con đã bỏ lỡ một lần, con không muốn lại sai lầm đến lần thứ hai." Mục Trạch nhìn vào mẹ của mình, ánh mắt tức giận: "Cho dù bây giờ có rời khỏi nơi này."
"Con điên rồi!" Mục phu nhân đột nhiên hét lên một tiếng, giọng lanh lảnh vang lên trong đại sảnh.
Sau đó, cha đã tức giận.
Mục Trạch nhắm mắt lại.
Mạnh Hạ lẳng lặng nhìn vào anh, trong lòng bình tĩnh hỏi: "Mục Trạch, tại sao anh muốn cưới em?"
Mi tâm của Mục Trạch hơi động, khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên là muốn đối xử tốt với em, nha đầu ngốc."
Nha đầu ngốc.
Trong phút chốc nhớ lại, mẹ của cô lúc còn sống thường thường gọi cô là "Nha đầu ngốc" nhưng trong mắt bất đắc dĩ lại là yêu thương. Mẹ của cô đã sớm nhìn ra, con gái của bà quá mức si tình.
Trong lòng Mạnh Hạ chua xót, nước mắt đột nhiên vỡ tan lan tràn, mông lung nhìn về phía Mục Trạch. Sau khi bị Từ Dịch Phong bức ép ra đi, khát vọng của cô đơn giản chính là một mái nhà.
"Mục Trạch, anh để cho em suy nghĩ thật kỹ."
Mục Trạch gật gật đầu, khóe môi đã nhếch lên cười dịu dàng.
**************************
Mục Trạch đi rồi, cô đứng ở trước cửa sổ đang rộng mở, gió mát thổi vào, mái tóc của cô hỗn loạn bay múa. Khi còn trẻ đã yêu quá mức mù quáng, vậy cho nên cô không tự lượng sức mình, lại luôn cho là hắn sẽ có một ngày thích mình. Nhưng cho đến cùng, chính cô lại bị tổn thương đến thương tích đầy mình. Mạnh Hạ ôm lấy đôi vai, sắc mặt đã hơi tăm tối.
Lúc quyết định trở về đây, cô chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại Từ Dịch Phong. Cô là bụi bặm, hắn ở trên mây cao, sớm đã là người của hai thế giới. Nhưng vận mệnh lại một lần nữa trêu đùa cô.
Cô vươn tay ra, cảm nhận được gió phất trên bàn tay nhưng nắm chặt lại vẫn là không giữ lại được thứ gì. Cô từ từ buông ra năm ngón tay, mi tâm đã ngưng kết cũng tùy theo rộng mở.
Vào lúc phòng được mở ra, cô cho là Mục Trạch quay trở lại, khóe miệng mang theo vui vẻ ngoái đầu lại nhìn. Nhưng, nụ cười của cô lập tức đóng băng lại.
Từ Dịch Phong từng bước từng bước đi tới, đứng ở trước mặt cô.
Nhiều ngày không gặp, hắn hình như đã gầy đi.
Mạnh Hạ thản nhiên nhìn vào hắn.
"Muốn kết hôn?" Hắn lạnh lùng nói ra, đôi mắt u tối nhìn không ra tâm tình gì.
Mạnh Hạ hơi kinh ngạc, nhưng cô dù sao cũng không còn là một tiểu cô nương của lúc trước, ngẩng đầu lên nhìn thẳng, quật cường gật đầu.
"Phải không? Cùng với Mục Trạch?" Hắn bỗng chốc cười nhạo một tiếng: "Thì ra là tôi chưa bao giờ biết được hắn lại vĩ đại như vậy, đồ người khác không cần mà hắn đều xem như là bảo bối."
Lời của Từ Dịch Phong tựa hồ như không có ảnh hưởng đến cô chút nào, Mạnh Hạ cũng không tức giận, nhàn nhạt cười khẽ: "Từ Tổng, cần gì phải cay nghiệt người khác như vậy, chúc phúc cho người khác cũng có thể tích phúc cho mình đấy."
Từ Dịch Phong gắt gao nhìn vào cô: "Chúc phúc? Cô nếu như có thể bước vào cửa của Mục gia, tôi nhất định sẽ chúc phúc, chỉ là cô xác định mình có thể bước vào sao?"
"Việc này ngài không cần hao tâm tổn trí. Tôi là người từ trước đến nay mắt nhìn vụng về vô cùng, hiểu người không rõ, xem kẻ cặn bã làm vương tử. Hiện tại mắt đã sáng lên, anh ấy nguyện ý cưới tôi, tôi tất nhiên sẽ gả. Dù sao thì người đàn ông tốt như vậy có đốt đèn lồng đi tìm cũng tìm không được."
Trong mắt Từ Dịch Phong đột nhiên thoáng hiện lên một tia lãnh ý, giống như đang giận: "Người đàn ông tốt như thế? Sợ là có dụng ý khác cũng không biết chừng."
Mạnh Hạ lui người về phía sau, tạo ra khoảng cách với hắn. Cô đã từng muốn dựa vào gần hắn, mà nay chỉ muốn giữ một khoảng cách, chỉ bởi vì cô hiểu được hắn vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình.
Mạnh Hạ hít vào một hơi: "Từ Tổng, chuyện của tôi và Mục Trạch không cần anh phải quan tâm. Anh có nhà của anh, tôi tất nhiên cũng phải có nhà của mình, có chồng của tôi, còn có… con của tôi." Cô khó khăn nói ra.
Từ Dịch Phong tức giận, nha đầu này hôm nay nếu hắn nói một câu thì đã có thể đáp trả một câu, miệng lưỡi ngược lại thật lợi hại, nhất là ánh mắt khinh thường kia. Hắn ngắm nhìn cô mà lửa giận càng thêm mãnh liệt.
Con! Cô còn dám ở trước mặt hắn nói đến con.
Hắn bước tới gần cô, Mạnh Hạ lui về phía sau để trốn, thân thể dựa vào bệ cửa sổ, nửa người đã hơi ngả ra bên ngoài. Từ Dịch Phong đột nhiên nảy sinh ác độc, liền nhốt chặt thân thể của cô lại: "Con của cô?" Giọng nói của hắn lạnh như muốn làm chết rét người khác: "Vậy con của tôi đâu?"
Hô hấp lúc này của Mạnh Hạ nồng nặc mùi rượu, trong tim đau xót mà xoay mặt đi. Ngón tay của cô bám vào bệ cửa sổ, cái loại cảm nhận ở bên tai làm cho toàn thân của cô run lên.
"Mạnh Hạ, cô làm mất con của tôi, như vậy phải trả lại cho tôi một đứa."
Mạnh Hạ mạnh mẽ rùng mình một cái, khiếp sợ nhìn hắn, vẻ mặt không dám tin, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế này đã từng có, bây giờ liền tập kích lan chiếm toàn thân.
Hai mắt của hắn đỏ thẫm, môi mỏng nhẹ động đậy: "Dựa vào cái gì, trêu chọc tôi rồi lại đi thông đồng với thằng khác?"
"Cháttt……." Trong không gian im lặng đã vang lên một tiếng giòn tan.
Mạnh Hạ chỉ cảm thấy cả lòng bàn tay nóng rực, khẽ nhói đau. Cô không nhúc nhích trừng mắt nhìn hắn. Một cái tát này cô đã dùng hết sức, sau khi đánh xong, đáy lòng của cô đột nhiên cảm thấy sung sướng, gương mặt chuyển động quật cường, cô thể hiện xa lạ với Từ Dịch Phong như vậy.
Lửa giận trong mắt Từ Dịch Phong thiêu đốt lên mãnh liệt, hắn một phát cầm ngược lấy tay của cô, xương cốt bị hắn bóp rung động lên tiếng: "Cô muốn chết?"
Mạnh Hạ cười lạnh một tiếng, trước kia cô bất lực, nhưng bây giờ cô có thể phản kháng lại.
"Vô sỉ." Cô phẫn hận bật ra hai chữ, bất chợt cười một tiếng: "Từ Dịch Phong, trả lại cho anh một đứa bé ư? Anh để cho tôi sinh con cho anh? Anh sẽ không phải là yêu tôi đi, để cho tôi sinh con cho anh đấy chứ?"
Liên tiếp vài câu hỏi, cả người của Từ Dịch Phong bỗng dưng cứng ngắc lại, cảm giác say làm cho hắn mê loạn nheo mắt lại đứng ở đó.
Gió lay động điên cuồng gào thét, thời gian như đột nhiên dừng lại.
Cổ tay của cô càng lúc càng đau nhức. Từ Dịch Phong mạnh tay kéo lại, Mạnh Hạ bị ngã vào trong ngực của hắn, cái mũi của cô đụng phải lồng ngực cứng rắn, đau nhức một hồi.
Cô không hiểu rõ Từ Dịch Phong lại muốn nổi điên gì nữa. Trong nháy mắt, hắn liền buông lỏng đẩy cô ra, cô bị hắn làm cho đứng không vững.
Cô hoảng sợ trách mắng: "Anh làm gì vậy?"
Hắn không trả lời.
Mạnh Hạ hoảng loạn một hồi, hắn lại đứng yên bất động. Cô nổi cáu, mạnh mẽ giữ chặt lấy tay của hắn, đột nhiên cúi đầu xuống cắn một phát, thật hung hăng. Từ Dịch Phong bị đau, men say giảm xuống, vừa cúi đầu xuống liền chứng kiến đỉnh đầu đen sẫm kia đang vùi xuống.
Hận ý sâu đậm, đau nhức cũng sâu đậm. Máu đã chảy ra.
"Nhả ra!"
Lúc này căn bản là cô nghe không rõ.
Từ Dịch Phong ánh mắt lạnh lẽo, đưa tay vỗ xuống, nhưng thân thể nhỏ bé yếu ớt kia đang dần dần mềm xuống, ngất lịm đi.
Chỗ cổ tay của hắn có một vòng dấu răng thật sâu, máu chảy cuồn cuộn. Hắn cúi người xuống, đưa tay vén lại những lọn tóc rơi tán loạn của cô, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng rõ ràng đỏ thẫm vết máu. Hắn đưa ngón tay nhẹ nhàng lau đi từng chút, từng chút dấu vết ấy.
Ngọn đèn sáng rõ soi lên gương mặt của cô, hô hấp đều đều, lúc này cô hình như mới giống với cô bé trong trí nhớ ngày xưa. Từ Dịch Phong lặng lẽ đánh giá cô, trong tích tắc liền đưa hai tay bế cô lên, đi ra ngoài cửa