Ảnh chụp không phải là rất rõ nét, khoảng cách hơi xa, chỉ là người ở bên trong bức hình thì bọn họ không có nhìn lầm.
Trong phòng tiếng kim đồng hồ vang lên tí tách.
La Xuyên giương mắt nhìn Từ Dịch Phong, trong lòng có chút lo lắng mơ hồ: "Dịch Phong…"
Từ Dịch Phong ngước mắt lên, bật lên một tiếng cười âm trầm: "Không nghĩ tới Từ Dịch Phong tớ còn có ngày bị người khác đùa giỡn." Lúc nói lên câu này, ánh mắt của hắn lạnh lẽo như băng đá trong mùa đông khắc nghiệt: "Không hổ danh là con gái của Mạnh Lý, lừa gạt người khác thật sự là không hề có sơ hở." Hắn quơ quơ bức ảnh ở trong tay: "Ngay cả từng chi tiết cũng đều xử lý hoàn mỹ như vậy."
Nếu không phải là hắn có hoài nghi, kiên định đi điều tra thì có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không biết được.
Ảnh chụp ở trong tay của hắn từ từ bay xuống mặt đất, đó là một cô gái đang nghiêng người, tóc ngắn đến mang tai, mặc một cái áo bầu dài màu đen, thân thể nhẹ nhàng nâng cái bụng có vẻ hơi to.
Vào một khắc La Xuyên nhìn thấy bức ảnh đó, da đầu tê dại, hắn biết rõ lại sắp động trời rồi. Lại quét mắt đến bức ảnh, trong miệng hắn có chút khổ sở, bụng của Mạnh Hạ như vậy cũng khoảng năm sáu tháng mà vẫn còn liều mạng làm việc, cả người gầy trơ hầu như chỉ có cái bụng kia.
"Cậu cũng biết là cô ấy căn bản không có năng lực làm ra tất cả mà." La Xuyên nhẹ nhàng gõ lên cái bàn.
Khóe miệng của Từ Dịch Phong xé ra: "Nhưng mà Mục Trạch có năng lực này." Hơn bốn năm trước, khi đó không phải là Mục Trạch có một khoảng thời gian biến mất đó sao? Hắn nhớ Mục gia tuyên bố đối ngoại rằng Mục Trạch đã xuất ngoại.
"Nếu là cậu ấy thì tớ lại tin." La Xuyên gật gật đầu: "Vậy chính là đứa bé kia?" [Ý của La Xuyên là hỏi Nhạc Nhạc^^]
Từ Dịch Phong nhắm mắt lại, dựa vào trên ghế sô pha, trong giọng nói mơ hồ có chút thê lương: "La Xuyên, đứa bé kia không phải là của tớ, tớ đã kiểm tra rồi."
Tròng mắt của La Xuyên hơi híp lại, bụng của Mạnh Hạ ở bức hình này. Hắn nhớ rõ vào một đêm năm đó ở Hoàng Triều, chính miệng Mạnh Hạ đã nói là cô ấy mang thai, bây giờ bức ảnh cũng xác nhận điều đó, như vậy đứa nhỏ…
"Cậu xem tờ đơn này…" La Xuyên đem một tờ giấy uốn nếp đã ố vàng đẩy tới trước mặt Từ Dịch Phong: "Xét nghiệm lúc mang thai ba tháng."
Từ Dịch Phong nhận lấy xem thật kỹ, ngày 28 tháng 8, tính từ ngày đó, thì đã tròn ba tháng.
Như vậy đứa nhỏ ở đâu? Tất cả đều được xử lý tương đối sạch sẽ, ở đằng sau căn bản không tra ra manh mối. Chỉ có một lý do, đó chính là sợ một ngày nào đó Từ Dịch Phong phát hiện ra mới tận lực động tay động chân.
"Tiếp tục tra!" Hắn hung dữ nói ra, bỗng dưng đứng vụt dậy.
La Xuyên bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Mục Trạch, thằng nhóc đó làm việc cậu cũng rõ rồi đấy, việc để sót lại thứ này chỉ là chủ quan."
Từ Dịch Phong hai mắt tràn ngập tức giận.
"Bây giờ cậu định làm gì?"
Từ Dịch Phong không trả lời, xoay người rời đi.
Lúc mở cửa ra, có một cô gái cao gầy đứng ở đó, vẻ mặt mơ hồ, cô ấy vừa mới ngủ dậy: "La Xuyên, làm sao anh không đánh thức em sớm một chút?"
Cô gái mặc một bộ váy ngủ dài màu trắng, mái tóc dài xõa ra, nhu mì điềm đạm. Chứng kiến lãnh khí toát ra từ trên người Từ Dịch Phong rõ ràng đã cả kinh, bỗng dưng lùi về sau mấy bước, nặng về đụng vào cạnh cửa, đau đến chân mày nhíu lại.
La Xuyên vội vàng tiến lên, vẻ mặt lo lắng: "Sao lại không cẩn thận như vậy." Lời nói mặc dù có chút nghiêm khắc nhưng vẻ lo âu trong giọng nói thì vẫn nghe ra được.
Nhan Ngải Ưu dè dặt lầm bầm: "Trong nhà sáng sớm có người đến, sao không nói cho em một tiếng." Cô ấy cảm thấy mình có chút thất thố nhìn nhìn Từ Dịch Phong, ánh mắt nhẹ nhàng từ từ trở nên hốt hoảng: "Anh……." Cô ta há to miệng, đầu óc đột nhiên thoáng hiện lên một vùng chói lóa, lẩm bẩm gọi lên: "Từ Dịch Phong."
Cô nhìn vào mặt mũi của hắn, đột nhiên kinh ngạc gọi lên tên của hắn.
La Xuyên sững sờ.
"Chúng ta biết nhau ư, làm sao tôi một chút ấn tượng cũng không có." Cô ấy thì thào nói ra, tay đã nắm lấy một lọn tóc.
Từ Dịch Phong đưa mắt nhìn La Xuyên, chưa có trả lời vấn đề của Nhan Ngải Ưu, xoay người hướng về phía cửa đi ra.
"Anh đừng đi, anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi mà?" Nhan Ngải Ưu gọi theo.
La Xuyên vội vàng kéo cô ta lại, rất nhanh che giấu đi tâm tình của mình: "Được rồi, mặc ít như vậy, lát nữa lại ngã bệnh. Hôm nay đã uống thuốc chưa?"
"La Xuyên, trí nhớ của em sao lại kém như vậy."
"Chỉ cần em không quên được anh là tốt rồi." La Xuyên nhếch miệng lên nhẹ nhàng nói ra.
Nhan Ngải Ưu từ từ lặng yên lại, vì nụ cười kia có thể dẹp yên lòng người.
*****************************
Trời tảng sáng vào tháng 5, nhẹ nhàng thoải mái hợp lòng người.
Đột nhiên có tiếng thắng xe ồn ào trong nháy mắt đã phá vỡ không gian yên tĩnh này.
Từ Dịch Phong bước xuống xe hướng tới con đường nhỏ hẹp đi đến, gà gáy chó sủa kéo dài không dứt. Hắn bĩnh tĩnh đứng ở trước một ngôi nhà nhỏ, xuyên qua cửa sắt đã nhìn thấy Mạnh Hạ đang bưng ly súc miệng ngồi chồm hổm ở bên cạnh bồn nước đánh răng, mái tóc dài theo gió bay bay.
Đầu óc của hắn bỗng dưng nghĩ ngay đến tấm hình kia.
"Rầm rầm rầm." Tiếng đập cổng nặng nề.
Mạnh Hạ dừng lại động tác trong tay quay đầu qua, mặt trời còn chưa có dâng lên, chỉ vừa tảng sáng nhưng mà cô lại cảm thấy ở trước mắt hơi chói, chần chờ một lát.
"Mở cửa." Từ Dịch Phong lạnh lùng ra lệnh, trong mắt phẫn nộ làm có Mạnh Hạ ngẩn ra.
Cô từ từ lau đi khóe miệng, lê dép đi tới: "Có chuyện gì?" Cách một lớp cổng sắt, đối diện với nhau.
"Tôi nói lại lần nữa, mở cửa! Đừng để tôi phải lặp lại."
Bây giờ là sáng sớm, người ở chung quanh còn đang nghỉ ngơi, cô cau mày mở cửa.
Từ Dịch Phong từng bước từng bước đi đến bên cạnh cô, ánh mắt bén nhọn không hề chớp theo dõi cô. Trong lòng Mạnh Hạ run lên.
"Mạnh Hạ, con đâu?"
Sắc mặt Mạnh Hạ trắng nhợt: "Anh mới sáng sớm nổi điên cái gì vậy."
Từ Dịch Phong một phát níu lấy tay của cô: "Đứa bé đó ở đâu?"
Mạnh Hạ giãy giụa ra, trong nội tâm đau đớn: "Nhạc Nhạc không phải là con của anh."
"Đừng mang Nhạc Nhạc ra làm bia đỡ đạn, tôi không biết thì ra là cô giấu kín như vậy? Dù thế nào, sao không dùng nó để đòi lấy một khoản tiền?" Lời của hắn như muốn đả thương người khác, chẳng qua Mạnh Hạ đã quen thuộc từ lâu.
"Tôi chỉ hỏi một câu, con ở đâu?"
Mạnh Hạ gắt gao cắn chặt môi.
"Không nói đúng không?" Mắt của hắn quét qua khoảng sân nhỏ, nhìn thấy y phục của đàn ông phơi ở một bên: "Tiêu Giáp có khỏe không?"
Mạnh Hạ khiếp sợ nhìn qua hắn.
Từ Dịch Phong cười một cách tàn nhẫn, ung dung lôi điện thoại ra, nhẹ nhàng động đầu ngón tay vài cái: "Tiếu cục trưởng…"
Mạnh Hạ mạnh mẽ giữ lấy cánh tay của hắn, cô biết rõ Từ Dịch Phong không phải là đang dọa mình, hắn tuyệt đối có thể làm được.
"Nghĩ thông suốt rồi?"
Mạnh Hạ cắn môi, gắt gao nhìn vào hắn: "Tôi không có con."
Từ Dịch Phong khẽ cười một tiếng, lập tức vung ra một tờ giấy: "Cái này cô thấy quen phải không?" Mạnh Hạ nhặt lên, cả người như bị sét đánh. Yên lặng đứng sững ở đó, hốt hoảng nhìn thấy từng chữ, ở bụng của cô đã co thắt từng đợt đau đớn. Sắc mặt ngày càng tái nhợt, vết thương trong lòng đã khép lại bây giờ liền bị xé toang ra.
"Đêm đó là vào tháng 5, đến tháng 8 vừa vặn ba tháng. Thật sự là trùng hợp đến thế!" Từ Dịch Phong đe dọa nhìn cô.
Mạnh Hạ trong vô thức lùi về phía sau một bước, ánh mắt của cô từ từ trống rỗng, lại nỗ lực tạo ra một nụ cười tươi tắn. Nhìn thẳng vào mắt của Dịch Phong: "Vậy thì thế nào?"
"Con ở đâu?"
Cô gian nan mở miệng, lắc lắc đầu: "Con hả, mất rồi, anh không phải là nói tôi xóa sạch đi sao? Tôi phá thai rồi." Cô nhìn theo hắn nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, mọi tria sáng ở trong mắt đều không còn.
"Tôi còn không có tiền cho mẹ tôi chữa bệnh thì làm gì có tiền mà muốn đứa bé kia. Huống chi nó vốn là không nên đến với thế giới này, một sinh mạng không được mong đợi mà xuất hiện thì có ai yêu thương đâu."
Cô cười lên một tiếng: "Từ Dịch Phong, tôi không phải là làm theo lời anh phân phó đó sao? Làm sao vậy, tôi lại làm sai hả?"
Khuôn mặt của Từ Dịch Phong tràn đầy khói mù: "Nhưng – cô – lại – phá – thai?"
Mạnh Hạ bỗng nhiên cười một tiếng, giống như không thèm để ý chút nào mà nói ra: "Phải, phá thai."
Cô lầm bầm ở trong miệng: "Nó chẳng phải là anh để cho tôi phá sao? Đã quên nói cho anh biết, đã gần 7 tháng, là đứa con trai." Cô nhẹ nhàng nói ra. Cô đã từng nghĩ đến có một ngày Từ Dịch Phong biết được bọn họ đã từng có một đứa con với cuộc sống rất ngắn ngủi thì sẽ như thế nào, có đau không?
Nếu như biết đau nhức, thì cô cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Tận đáy lòng của cô đột nhiên có một tiếng nói: Ngươi xem đi, Từ Dịch Phong cũng đau đớn.
Từ Dịch Phong như đã nổi điên lên, bất chợt đưa tay qua bóp cổ cô: "Phá thai?! Cô rốt cuộc có tim hay không?"
Mạnh Hạ nhìn thẳng vào hắn, chợt cười rộ lên, một vẻ bi thương bất đắc dĩ: "Từ Dịch Phong anh thật sự là buồn cười. Ban đầu là anh để cho tôi phá thai, bây giờ cần gì lại giả vờ tỏ ra mình là một người cha hiền." Cô sớm đã đau lòng đến không còn cảm giác, nhưng nước mắt lại không rơi một giọt.
"Cô!" Từ Dịch Phong trong ngực bị nghẹn không thở nổi, bị tay của cô mạnh mẽ bấm vào trên tay càng lúc càng sâu, mà Mạnh Hạ lại bị hắn bóp cổ đến khó chịu, sắp phải cắn vào môi dưới.
Từ Dịch Phong, người này từ trước đến nay bá đạo, lúc Mạnh Hạ nói với hắn đã mang thai, còn tưởng rằng tiểu nha đầu chỉ là ăn nói bừa bãi mà thôi, không nghĩ tới là thật. Đợi đến khi nhìn thấy bụng của Mạnh Hạ, trong lòng của hắn ức chế, rung động không ngừng. Từ đáy lòng nói cho hắn biết, đó là con của mình. Nhưng mà, cảm giác hưng phấn mơ hồ chỉ kéo dài có một lát, cô ấy lại nói cho hắn biết, phá thai!
Một đứa bé đang thành hình mà cứ như vậy bỏ đi! Từ Dịch Phong hắn còn chưa kịp biết đến.
Tiêu Ất mới ngủ dậy nhìn thấy trước mắt cảnh tượng thế này: "Từ điên, anh điên rồi?" Cô ấy giữ lấy cánh tay của Từ Dịch Phong, la lên một tiếng, móng tay đã đâm vào.
Sắc mặt của Mạnh Hạ rất khó chịu.
Từ Dịch Phong dùng sức vung ra, Tiêu Ất liên tục bị đẩy lùi về phía sau: "Tiêu Ất, cô cút ngay cho ta, cô yên tâm, không thể thiếu phần của cô."
Tiêu Ất hai chân vừa đứng vững, hoảng sợ nhìn thấy Từ Dịch Phong nổi giận như sư tử, hắn như vậy làm cho cô ấy chỉ biết sợ mơ hồ.
"Hu hu…… thúc thúc….." Nhạc Nhạc không hiểu chuyện gì xảy ra liền chạy đến, bàn tay nhỏ bé lau nước mắt, khóc hu hu: "Thúc thúc, đừng đánh mẹ con."
Từ Dịch Phong ngẩn ra, cúi đầu xuống nhìn vào cô bé.
Con, đứa bé kia bây giờ nếu còn thì cũng đã lớn như vậy.
Tay của hắn dần dần buông ra, sức lực của Mạnh Hạ đều bị rút cạn sạch. Ngồi bệt xuống đất, kịch liệt ho khan vài tiếng. Tiêu Ất vội vàng đỡ lấy cô, cô nhìn thấy Nhạc Nhạc, trong lúc nhất thời nước mắt rơi như mưa.
Nhạc Nhạc nhìn thấy Mạnh Hạ rơi lệ, sợ hãi mà ôm lấy cô, khóc nức nở.
Con, con của cô cũng sẽ không có nữa.