Khi đang bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Hạ vội vàng dời tầm mắt đi trước. Từ mẫu đã đến bệnh viện, hắn xuất hiện ở nơi này cũng chẳng có gì lạ.
Tiêu Ất mua cháo trở lại, nhìn thấy Từ Dịch Phong, cô ấy trực tiếp lướt qua hắn: "Ăn chút cháo cho ấm bụng đi. Để tớ ôm con bé cho."
"Tớ không muốn ăn. Cậu ăn trước đi."
Từ Dịch Phong từng bước từng bước đi tới, Mạnh Hạ cúi đầu, Tiêu Ất trực tiếp coi hắn là không khí.
"Nhạc Nhạc, làm sao vậy?"
Rốt cuộc ở bên hắn mấy ngày, cũng chỉ có đứa nhỏ là có thể bỏ xuống tất cả với hắn: "Thúc thúc, Nhạc Nhạc đau."
Từ Dịch Phong nhăn chăn mày, bàn tay vươn tới thái dương của Nhạc Nhạc, ở chỗ vết thương nhẹ nhàng vuốt ve.
Mạnh Hạ không nói gì.
Bầu không khí có chút kỳ lạ.
Điện thoại trong túi áo của cô đột nhiên vang lên, cô không có tiện tay (đang ôm Nhạc Nhạc). Tiêu Ất vội vàng giúp cô lấy ra, đưa mắt nhìn tên người gọi hiển thị ở trên màn hình, ánh mắt của cô ấy có chút ngập ngừng, sau đó đã bấm nút nghe cho Mạnh Hạ.
"Tiểu Hạ…"
"Mục Trạch." Cô nhẹ nhàng gọi tên của anh. Thật sự là một cảnh tượng tức cười. Từ Dịch Phong ở gần trong gang tấc, cô không nói một lời, lại cùng với một người đàn ông khác cách ngàn dặm xa xôi trò chuyện.
Mày kiếm lạnh lùng sắc bén của Từ Dịch Phong bỗng nhiên căng thẳng, liền đứng lên, quanh thân toát ra lãnh ý khó hiểu, xoay người mà đi.
"Thúc thúc tức giận." Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói ra.
"Mục Trạch, có chuyện gì không?"
"Em đang ở đâu?" Mục Trạch lúc này đang đứng ở trong một tòa nhà cao tầng. Một ngày hội nghị làm anh mệt mỏi, nhắm mắt lại, trong đầu bỗng dưng nghĩ tới cô. Cô ở Tinh Thành thế nào? Đồng nghiệp có làm khó cô hay không? Nhất là Từ Dịch Phong đi làm có gây khó dễ gì hay không?
"Em ở bệnh viện…" Lời còn chưa nói hết, điện thoại của cô liền tối thui.
"Điện thoại lại hư rồi." Mạnh Hạ bất đắc dĩ hướng đến Tiêu Ất cười nhẹ: "Ất Ất, gọi một cuộc cho Mục Trạch để cho anh ấy đừng lo lắng."
Tiêu Ất rủ mắt xuống: "Trở về rồi hãy gọi, điện thoại di động tớ không mang." Trong lòng cô ấy muốn thử dò xét một chút.
Rất nhanh sau đó, khi bác sỹ và y tá đi đến trước mặt hai người, Mạnh Hạ và Tiêu Ất quả thực hơi khó hiểu không thể giải thích được.
"Mạnh tiểu thư, phòng bệnh đã chuẩn bị xong, trong chốc lát sẽ có bác sỹ làm kiểm tra cặn kẽ cho đứa bé."
"Có phải là các người đã nhầm rồi hay không?"
"Xin mời đi theo tôi." Bác sỹ hòa nhã khách khí nói ra.
Mạnh Hạ bật cười, vậy mà khi mẹ của cô bệnh nặng, cuối cùng cô còn phải quỳ xuống dưới chân bác sỹ, khóc lóc cầu xin bọn họ làm phẫu thuật cho mẹ của mình. Những gương mặt lạnh lùng đó cả đời này cô cũng sẽ không quên.
Nghĩ đến lần này, trong mũi cô lại một hồi chua xót: "Chẳng lẽ là Mục Trạch an bài?" Vậy thì cũng quá nhanh đi.
Từ Dịch Phong đang đi liền quay lại: "Cái gì vết mực?" [=)) Nghe không rõ hay là cố ý đây ah^^]
Mạnh Hạ có chút mờ mịt, hoặc có nhiều hơn là rung động, lạnh lùng như hắn thế nhưng lại cân nhắc nghĩ đến bọn họ. Cô cúi đầu nhìn Nhạc Nhạc, lập tức hiểu rõ, cô nuốt xuống một cái: "Tôi đã nói rồi, Nhạc Nhạc không phải là con của anh."
Khóe miệng của Từ Dịch Phong giương lên: "Cô cũng đừng quá tự mình đa tình, tôi chỉ là đáng thương đứa bé này thôi. Bệnh viện người đến kẻ đi có nhiều vi khuẩn gây bệnh, cô nếu như tình nguyện mang theo đứa nhỏ này ở trên hành lang, cũng không có ai ép buộc cô."
"Chúng tôi đã thành thói quen." Cô không có nhìn hắn, chỉ nói một câu như vậy.
Từ Dịch Phong lạnh lùng bật ra hai chữ: "Tùy cô."
Mạnh Hạ cắn môi không lên tiếng, đứa nhỏ này là nơi yếu ớt nhất trong lòng của cô. Cô nhẹ nhàng hạ tầm mắt xuống, thống hận sự bất lực của mình.
Tiêu Ất mặc dù rất không muốn gặp Từ Dịch Phong như cô ấy rốt cuộc tỉnh táo, cẩn thận tiếp nhận Nhạc Nhạc, nói với bác sỹ và y tá: "Làm phiền dẫn đường."
*************************
Trong phòng bệnh thoải mái, Nhạc Nhạc được nằm ở trên một chiếc giường lớn êm ái, không bao lâu sau liền ngủ mất. Ở trong phòng có một bác sỹ đã hơn sáu mươi tuổi.
Vị bác sỹ làm kiểm tra cho Nhạc Nhạc: "Ui, khâu sáu mũi nha! Miệng vết thương còn rất sâu."
Mạnh Hạ trong lòng trầm xuống: "Xin hỏi có bị lưu lại sẹo hay không?"
Vị bác sỹ nhìn cô một chút, rồi lại nhìn lại Từ Dịch Phong một chút, khóe miệng nhẹ cười: "Hiện tại tôi cũng chưa rõ, cần phải xem tình hình miệng vết thương khép lại, chờ khỏi hẳn mới nói được."
Mạnh Hạ sắc mặt buồn bực.
"Yên tâm, hiện tại kỹ thuật làm đẹp tốt như vậy, cho dù có bị để lại sẹo cũng có thể đánh tan."
"Đã làm phiền ngài." Cô chân thành nói lời cảm tạ, không thích Từ Dịch Phong nhúng tay vào là một chuyện khác.
"Không có việc gì, không có việc gì. Đứa nhỏ của Từ gia, ta về trước đây."
Từ Dịch Phong lễ phép tiễn ông ấy ra cửa. Vị bác sỹ vừa bước ra khỏi cửa liền nói ra: “Chuyện này không có khó khăn gì, chỉ là không nên để vết thương đụng vào nước, chút nữa đi đến chỗ ta lấy ít thuốc.” Nói xong ông ấy suy tư một chút: "Con cái đều đã lớn như vậy." [:D Ồ, ông í nhìn ra Nhạc Nhạc là con của anh Phong.]
Vị bác sỹ là ông nội của bác sỹ tư nhân của hắn, cũng là người đã trông hừng Từ Dịch Phong lớn lên, đối với tính tình của hắn cũng là thấu hiểu.
"Việc này kính xin ngài đừng nói với người ở trong nhà."
Vị bác sỹ trầm tư một chút rồi gật gật đầu: "Dịch Phong à, ta cũng không nhiều lời."
*************************
Mạnh Hạ để Tiêu Ất về sớm một chút, một mình cô ở lại bệnh viện với con. Lúc nửa đêm, miệng vết thương của Nhạc Nhạc lại đau, đang ngủ say bé con đã rầm rì khóc. Đến khi đau dữ dội, bàn tay bé nhỏ luôn muốn đưa lên trán.
Mạnh Hạ nhìn theo, vội vàng giữ chặt lấy tay của cô bé, ôm con vào trong ngực. Vỗ nhẹ từng cái, từng cái vào lưng của cô bé: "Để mẹ hát một bài cho con nghe: Trời đêm vô tình buông xuống, lấp lánh ánh sao hững hờ. Côn trùng bay bay vô định, em đang ở đây nhớ về ai. Sao trên trời rơi lệ, trên mặt đất hoa hồng khô héo, gió lạnh thổi không ngừng, chỉ mong có anh ở cạnh bên…"
Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, soi lên dung nhan mộc mạc của cô, lờ mờ có thể thấy được vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt, còn có ánh mắt long lanh.
Từ Dịch Phong ngồi cứng ngắc trên ghế sô pha, bên tai nghe thấy tiếng hát dịu dàng của cô, trong đó mang theo vẻ bi thương không nói ra được. Trong bóng tối, tay của hắn cầm một cái túi màu vàng nâu.
Tất cả đều là sự thật.
Mạnh Hạ sau khi thấy Nhạc Nhạc ngủ say cũng bất an tiến vào mộng đẹp.
************************
Từ Dịch Phong từ trong phòng bệnh đi ra, lúc ra cửa không nghĩ tới sẽ gặp một người không muốn gặp.
Trên hành lang yên tĩnh, Từ Dịch Phong nhàn nhạt nhìn lướt qua Mục Trạch phờ phạc mệt mỏi. Ánh mắt của hai người nhìn nhau, đều là chợt lóe lên.
Mục Trạch nhìn vào ánh tay còn chưa bình phục của hắn: "Giờ phút này cậu không nên ở chỗ này."
Từ Dịch Phong tùy tiện giơ giơ khóe miệng: "Cậu cũng vậy. Từ thành phố B đến thành phố C, cũng thực khó khăn cho cậu."
Hai người đồng thời ngươi tới ta đi, khí thế khiếp người.
"Dịch Phong, rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?"
Từ Dịch Phong lướt qua bên cạnh anh, khẽ mấp máy khóe môi: "Có liên quan gì đến cậu."
Mục Trạch cũng không tức giận, vẫn tự nhiên như cũ: "Nghe nói mấy ngày trước đây cậu đã tới bệnh viện làm giám định? Thế nào, kết quả hẳn là đã trong dự liệu rồi phải không." [Hả? Giám định cái gì? Có phải là giám định ADN với Nhạc Nhạc không? @@]
Bước chân của Từ Dịch Phong dừng lại, khí huyết từ trong ngực dâng lên, đột nhiên xoay người nắm lấy cổ áo của Mục Trạch: "Ngươi có tư cách gì mà nói ở trước mặt ta?" Trong mắt hắn đã lóe lên tia máu khói mù, xương cốt ở các đốt ngón tay đã vang lên vì va chạm.
Tất cả những khác thường này Mục Trạch đều thấy rõ, trong lòng anh có một cảm giác rất kỳ quái.
"Mục Trạch, ngươi yêu cô ta nhưng mà trong mắt của cô ta chưa từng có ngươi, không phải sao?" Trong mắt của hắn ngập tràn tức giận, trong phút chốc liền nói ra một câu có ý nghĩa thật sâu kín: "Dù cho các người có ở cùng một chỗ, cũng đừng quên ta chính là người đàn ông đầu tiên của cô ta."
Bất chợt hắn lại lạnh lùng nói ra: "Nếu như ngươi thực có hứng thú chơi với phụ nữ mà ta đã bỏ lại thì ta cũng không ngại."
Mục Trạch sắc mặt xanh mét vì tức giận, cái cằm đã căng thẳng quá đỗi. Trong nháy mắt cử động, đưa tay ra chính là cho Từ Dịch Phong một quyền thật nặng, không nương tay chút nào: "Đây là thay cô ấy dạy dỗ ngươi."
"Ngươi đáng chết!" Lại là một quyền nữa của Mục Trạch: "Ngươi dựa vào cái gì mà nói cô ấy như vậy! Chẳng lẽ ngay cả một tia tự trách cũng không có sao? Ngươi rốt cuộc là có tim hay không? Cô ấy cũng là người, cũng có da thịt như ngươi, cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ rơi lệ. Cô ấy không phải là tường đồng vách sắt, cũng sẽ kiên trì không được, sinh sống không nổi."
"Vậy thì có quan hệ gì đến ta? Là Mạnh Lý một tay an bài, cô ta có oán hận thì hẳn phải là hai người kia." Từ Dịch Phong cả giận nói ra. [Aaaa… ta hận anh.]
Mục Trạch đột nhiên bật cười lớn tiếng: "Phải, là mắt cô ấy bị mù mới có thể yêu ngươi nhiều năm như vậy. Thậm chí ngay cả chính mình…"
“Xoảng!!!” Một tiếng, âm thanh vang dội vang lên trên hành lang rồi lại trở về vẻ tịch mịch. Hai người đàn ông nhìn sang cùng một lúc.
Mục Trạch sắc mặt tối sầm lại, dựa người trên vách tường.
Mạnh Hạ đứng ở đằng kia, dưới chân là thủy tinh đã vỡ vụn. Sắc mặt của cô trắng bệch một màu, trong lòng lại không có cảm nhận được một chút gì gọi là đau đớn nhưng mồ hôi lạnh trên người lại toát ra, toàn thân giống như bị xối ướt cả người, giống như bị ngâm vào nước lạnh trong trời đông giá rét. Thật lạnh, thật lạnh.
Cô nắm nắm bàn tay, ánh mắt trống rỗng: "Tôi hơi khát nước, các người cứ tiếp tục."
Ánh mắt quét qua bình nước đã bị vỡ tan, cô cười lên một tiếng thê lương. Lúc xoay người, nước mắt không khỏi tuôn rơi.
*************************
Sau nửa đêm, cô yên lặng ngồi ở bên giường, cho tới khi ngoài cửa sổ đã lờ mờ sáng. Cô đứng dậy đi ra khỏi bệnh viện, bên ngoài trống trơn. Đến trạm ATM gần đấy rút 2000 tệ, lúc trở lại cô đến xem viện phí của phòng bệnh. Nhìn vào mấy con số, bàn tay cầm xấp tiền kia nắm lại, cô thật sự là đau lòng. Số tiền này đều là cô và Tiêu Ất tiết kiệm từng chút, từng chút một.
Mục Trạch ngồi mãi ở hành lang ngoài cửa, Mạnh Hạ đem sữa đậu nành và gói súp đưa cho anh, cũng không nói lời nào.
"Tiểu Hạ đang tức giận?"
Anh hỏi ra có chút tức giận.
Mạnh Hạ nhếch miệng cười, lắc lắc đầu, cuối cùng cũng không nói gì.
Giống như người ta vẫn thường nói, phải rất lâu sau ta mới hiểu được. Thống khổ là một chuyện, còn thống khổ đến mức nản lòng thoái chí lại là một chuyện khác. Cô đối với hắn từ lâu đã là tâm ý nguội lạnh.