"Như vậy là có ý gì?" Giọng nói của Mạnh Hạ không lớn cũng không nhỏ, cô đã không biết nên nói gì nữa. Cô tự cho là mình chưa từng mắc nợ Từ Dịch Phong dù chỉ là một chút. Nếu quả thật có điều gì cần phải xin lỗi hắn, chỉ duy nhất là khi hắn đồng ý đính hôn với cô.
Nhưng mà, hôn ước đã sớm được hủy bỏ, hắn cũng không có cưới cô.
Từ Dịch Phong chỉ lạnh lùng như vậy ngồi ở đó nhìn vào bóng lưng của cô, không nói một lời.
Mạnh Hạ cười nhẹ một tiếng, không nói gì nữa, kiên quyết nhấc chân lên bước đi, khó khăn bước ra ngoài cửa. Rất nhiều năm, cô đau khổ ở phía sau chờ đợi hắn, lại vĩnh viễn đổi lấy được là một ánh mắt lạnh lùng, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không có. Cô bây giờ tất nhiên cũng sẽ không yêu cầu xa vời.
Trong nháy mắt cánh cửa đã đóng lại, Từ Dịch Phong giống như con sư tử đang nổi điên: "Cút!"
Tiểu hộ sỹ đã sớm sợ hãi, hai chân run run, bây giờ đôi mắt của cô ấy trở nên hồng hồng, bối rối vội vàng chạy ra ngoài.
*************************
Ban đêm, Từ Dịch Phong từ bệnh viện đi đến một câu lạc bộ tư nhân, buổi tối là thời điểm mê loạn. Gương mặt của hắn lạnh lùng, vừa vặn gặp phải mấy người bạn trong ngày thường vẫn chơi chung: "Từ thiếu, tay bị làm sao vậy?"
Mọi người nhìn thấy tay của hắn bó bột thạch cao, hơi kinh ngạc.
Từ Dịch Phong không nói gì, cầm lấy một ly rượu Whiskey uống ngay một ngụm. Mọi người hai mặt nhìn nhau, một người nói ra: "Dịch Phong, chuyện tốt của cậu và Kiều gia sắp tới rồi phải không?"
Một câu hỏi này mấy người bọn họ đều mang một bộ dáng thấu hiểu.
"Ông chủ của Kiều gia muốn thăng tiến sao?"
"Người ta bây giờ phải nắm lấy cơ hội chứ. Lúc nấy nếu không phải là Mạnh gia..." Lời nói mới được phân nửa, người đó đột nhiên im lặng.
Chuyện này mặc dù không phải là điều luẩn quẩn cấm kỵ gì nhưng mà mọi người chưa bao giờ nhắc tới sự kiện đó ở trước mặt Từ Dịch Phong.
Ánh mắt của Từ Dịch Phong càng lúc càng lạnh.
Trong bọn họ cũng có người tận mắt chứng kiến đêm hôn đó vào mấy năm trước, vô tình của Từ Dịch Phong bọn họ cũng đã được lãnh ngộ. Hắn nhẹ động đậy khóe miệng: "Tôi đi về trước, đêm nay tôi còn có việc."
Tay của hắn không được tốt nên không có lái xe.
Màn đêm yên tĩnh, cả người hắn có chút mệt mỏi, tùy tiện đứng bắt một chiếc taxi. Lúc này, giao thông ở thành phố C một đường thông thoáng.
Tài xế hỏi: "Đi đâu?"
Hắn lặng yên trong chốc lát, vô thức nói ra: "Đại học C, cổng phía đông." Sau khi nói ra, ngay cả chính mình cũng kinh ngạc.
***************************
Hơn nửa tiếng sau đã chạy tới nơi.
Cảnh tượng lúc hơn chín giờ. Lúc này sân trước vẫn như xưa, lác đác có vài sinh viên đi qua.
Bước chân của hắn vô thức đi đến "Cửa Hàng Tiểu Vô Ưu." Lúc này cửa tiệm đã treo lên thẻ bài đóng cửa. Chân mày của Từ Dịch Phong run run.
Bên trong truyền ra tiếng háy ấm áp: "Chúc con sinh nhật vui vẻ... chúc con sinh nhật vui vẻ..." Ngón tay của hắn hơi động đậy một chút.
"Nhạc Nhạc, thổi nến đi?"
"Mẹ, con còn chưa có ước nguyện mà."
Bên trong lại truyền ra những tiếng cười.
Nhạc Nhạc với giọng trẻ con lanh lảnh vang lên: "Mong mẹ và dì Ất Ất nhanh kiếm được nhiều tiền, một một căn nhà có phòng lớn, thân thể của mẹ sẽ khỏe mạnh."
Nhạc Nhạc nói được một nửa, cong môi lên: "Mẹ, con còn có một nguyện vọng nữa, có thể không nói ra được không?"
Mạnh Hạ sững sờ: "Được, Nhạc Nhạc cũng có bí mật nhỏ của mình."
Nhạc Nhạc nhắm mắt lại, hai tay đặt lên ở trước ngực, một khuôn mặt tươi tắn nghiêm túc. Một lát sau, bé con mới lên tiếng: "Mẹ, được rồi, con thổi nến đây."
Sinh nhật, Từ Dịch Phong trong tim xao động, mấy năm nay hắn chưa bao giờ tham gia tiệc sinh nhật. Ký ức như sóng triều từng đợt, từng đợt vỗ tới. Từ Dịch Phong nhíu nhíu chân mày, ánh mắt nhìn xa xăm.
"Thúc thúc, cái này thật sự là tặng cho con sao?" Nhạc Nhạc ngạc nhiên kinh hô một tiếng.
Mục Trạch gật gật đầu, ánh mắt của Mạnh Hạ nhìn qua, cây đàn violin kia là cô đã quá quen thuộc. Đầu ngón tay của cô khẽ run lên, nhìn về phía Mục Trạch đang hướng về phía mình cười cười: "Cảm ơn anh, chỉ là quá quý báu đi."
Ất Ất khóe miệng chứa đựng ý cười: "Đã mất đi mà lại tìm được, cuộc sống như vậy có thể xem là viên mãn." Trong đôi mắt của cô ấy là một vẻ bình bình thản thản.
Sáng mai Mục Trạch sẽ phải bay đến Bắc Kinh để tham gia hội đàm kinh tế, vậy mà đêm nay cũng tranh thủ dành thời gian đến mừng sinh nhật Nhạc Nhạc, trong chốc lát anh liền tạm biệt mọi người.
Mạnh Hạ tiễn anh đi đến đầu hẻm, giọng nói sâu kín: "Lúc mang cây đàn đi bán, trong lòng em cực kỳ khó chịu, đó là món quà cuối cùng của ba và mẹ của cho em vậy mà em lại bán nó. Mặc dù không muốn nhưng cuối cùng đã không có cách nào khác. Em cho rằng cả đời này cũng không có cơ hội được nhìn thấy nó lần nào nữa. Mục Trạch, cảm ơn anh."
Mượn ánh trăng mờ tối, Mục Trạch chăm chú ngắm nhìn cô, trong ánh mắt chợt lóe lên đau xót rồi biến mất: "Tiểu Hạ, nếu như chúng ta sớm gặp nhau một chút, có lẽ hiện tại sẽ không phải là cục diện như thế này."
Mạnh Hạ cong nhẹ khóe môi, nhàn nhạt lắc đầu rồi nói ra: "Mục Trạch, anh có tin tưởng vào vận mệnh không?" Không đợi đến câu trả lời của anh, cô đã nhanh chóng nói ra: "Em tin tưởng. Lúc Từ Dịch Phong đối với em hờ hững, em đã luôn nghĩ chỉ cần mình kiên trì thì một ngày nào đó hắn sẽ thích mình. Về sau em mới hiểu được tất cả đã sớm được vận mệnh sắp đặt xong xuôi."
"Miễn cưỡng là không được." Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào: "Anh thấy đó, em chính là cưỡng cầu, nên mới có thể mất đi..."
"Mất đi rồi vẫn có thể trở lại, em thấy cây đàn của mình không phải là trở về rồi đó sao?" Giọng nói của Mục Trạch tựa hồ có chút đè nén.
Mạnh Hạ hít hít mũi, nhưng có những người vĩnh viễn không thể trở về, là mẹ của cô, và còn có... Cô có chút hốt hoảng: "Đúng rồi, đấy là Ất Ất làm hồi chiều, kẹo đường chi ma." Cô đem cái gói kẹo đưa vào trong tay anh.
"Ất Ất biết là anh thích ăn đồ ngọt nên cố ý làm." Giọng nói của Mạnh Hạ hơi nhỏ.
Mục Trạch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, uể oải chưa từng có, anh tiếp nhận: "Thay anh cảm ơn cô ấy."
"Thuận đường xuôi gió." Cô nhẹ nhàng nói, nhìn theo bóng lưng của anh càng lúc càng xa, trong mắt giống như đã rưng rưng nước mắt.
"Cứ như vậy mà lưu luyến không rời?" Một giọng nói lạnh lùng từ trên đỉnh đầu cô truyền đến.
Mạnh Hạ nhanh chóng giấu kỹ tâm tình, xoay người lại, quả nhiên là hắn. Bả vai của cô khẽ xuôi xuống nhưng không có biểu hiện ra vẻ giật mình. Mạnh Hạ hướng qua bên cạnh nhẹ nhàng di chuyển, muốn bước ngang qua hắn.
Từ Dịch Phong hận đến chết cái thái độ thanh thanh đạm đạm này của cô, một phát kéo lấy cánh tay đè cô đến vách tường bên cạnh: "Một cây đàn mà cứ như vậy cảm động?"
Mạnh Hạ giãy giụa nhưng không có hiệu quả: "Không có vấn đề gì với anh cả."
Từ Dịch Phong sắc mặt chưa thay đổi, hắn cong cong khóe miệng trào phúng nói ra: "Quà sinh nhật 20 tuổi phải không? Mạnh Hạ, một đêm kia cô còn nhớ rõ không?"
Mạnh Hạ trong lòng có nơi trầm xuống, cô đón lấy ánh mắt của Từ Dịch Phong: "Làm sao quên được đây?"
"Cũng đúng, tự biên tự diễn cũng phải hao tổn tâm trí, chắc hẳn là cả đời này khó quên."
Mạnh Hạ hất mạnh tay của hắn ra, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn: "Từ Dịch Phong, đã nhiều năm như vậy mà anh cứ liên tục vướng mắc việc này. Tôi chỉ hỏi một câu, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi bỏ thuốc?"
"Anh không có tận mắt nhìn thấy, vậy thì tôi cũng có thể nói là anh bỏ thuốc."
"Tôi bỏ?" Từ Dịch Phong khóe miệng mấp máy.
"Vậy anh dựa vào cái gì nói là tôi bỏ thuốc?"
Hai người nhìn nhau, từ từ đi vào đoạn ký ức ấy.
*****************************
Năm năm trước, vào một ngày đầu mùa hè. Mạnh Hạ sinh vào tháng đầu tiên của mùa hè, cho nên gọi là Mạnh Hạ. Mạnh Lý rất thương yêu cô con gái này, bởi vì lúc cô sinh ra, sự nghiệp của Mạnh Lý đang thăng tiến. Vào lúc cô tròn 20 tuổi, Mạnh gia tổ chức cho cô một buổi dạ tiệc sinh nhật.
Ngày đó cô mặc một bộ váy trắng, giống như ánh sao linh động, mở màn là một bản "Lương Chúc" để bắt đầu buổi tiệc. Khi đó mẹ của Từ Dịch Phong rất thích cô, chỉ là kết cục lại thảm thương như vậy.
Mặc dù vừa mới bước vào mùa hè nhưng hôm đó thời tiết nóng nực vô cùng. Mạnh Hạ nhìn không thấy Từ Dịch Phong ở đại sảnh, cô liền vội vàng chạy ra ngoài tìm.
Mạnh gia có một hồ bơi tư nhân, trong màn đêm, sóng nước lăn tăn hiện ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Từ đằng xa cô đã nhìn thấy Từ Dịch Phong và Mạnh Tiêu đứng ở đó, hình như đang tranh chấp cái gì.
Mạnh Tiêu rất kích động, giọng nói hơi lớn: "Từ Dịch Phong, mẹ kiếp, ngươi cho ngươi là ai?"
Về sau hai người bỏ đi, Mạnh Hạ đi theo Từ Dịch Phong bước đến.
Ở giữa đường, Mạnh Tiêu kéo cô lại: "Tiểu Hạ, vừa rồi anh lại cãi nhau với Từ Dịch Phong, em đem ly rượu này cho hắn coi như anh tạ lỗi."
"Ca ca, làm sao anh luôn khi dễ người khác vậy?"
Ánh mắt của Mạnh Tiêu thật sâu, trong lòng không khỏi thở dài, trong nháy mắt anh đã nhàn nhạt hỏi ra: "Tiểu Hạ, em rất thích hắn, phải không?"
Mạnh Hạ có chút thẹn thùng, cô không nghĩ tới Mạnh Tiêu sẽ hỏi trực tiếp như vậy: "Được rồi, ca ca, em đi xin lỗi Dịch Phong thay anh. Ca ca, về sau đừng cãi nhau với Dịch Phong nữa, có được hay không?"
Khóe miệng của Mạnh Tiêu khó khăn xé ra, ảo não mà nói: "Nữ sinh ngoại tộc quả nhiên không sai."
Gò má của Mạnh Hạ bỗng dưng ửng đỏ một màu, xoay người liền chạy đi. Cô tất nhiên không nhìn thấy đau đớn trong mắt của Mạnh Tiêu.
.........................
Từ Dịch Phong một mình đứng ở trên sân thượng, thân thể cao to miễn cưỡng dựa ở trên tường, một tay của hắn cầm lấy ly rượu. Mạnh Hạ lặng yên đứng ở bên ngoài, về sau lấy hết dũng khí nhẹ nhàng đi tới: "Dịch Phong..."
Từ Dịch Phong không có quay lại nhìn cô: "Đi ra ngoài."
Cô lập tức ngậm miệng lại, ngay cả hơi thở cũng thật nhẹ. Từ Dịch Phong nhấp một miếng rượu, Mạnh Hạ lặng yên chờ hắn uống hết.
Sau một ly rượu cô đưa, đầu óc của Từ Dịch Phong có chút mê loạn, thân thể của hắn từ từ vô lực dựa ở trên người của Mạnh Hạ, cô lúc này có chút khó hiểu. Cô nói ra: "Dịch Phong, Dịch Phong, anh uống rượu say rồi?"
Nhưng mà Từ Dịch Phong cũng không còn để ý tới cô được. Cô cố gắng hết sức đỡ hắn đi lên lầu hai hướng vào phòng của mình.