Yêu Thương

Chương 19: Che giấu

Mạnh Hạ cố gắng mở to mắt, hai mí dường như bị đè nặng ngàn cân. Mục Trạch đứng ngược sáng, bóng dáng cao lớn hoàn toàn chiếu lên người của cô. Cô cúi đầu nên không thấy rõ mặt của anh, chỉ nghe giọng nói nhẹ nhàng nhưng cứng ngắc: "Anh đưa em trở về."

Cô gật gật đầu, muốn nói gì đó, lúc quay người nghiêng mắt lại nhìn thấy trong mắt của anh mang một vẻ khác thường. Trong tim Mạnh Hạ thoáng chốc nhảy lên tận cổ họng, vội vàng dời tầm mắt đi nơi khác. Trong nháy mắt đó, cô đã hơi bừng tỉnh.

"Đi thôi." Mục Trạch nhẹ nhàng nói ra.

Mạnh Hạ kinh ngạc đi sát theo một bên của anh, dọc theo đường đi đã trôi qua quá nhiều suy nghĩ, cô quen biết với Mục Trạch đã hơn bốn năm. Trong mấy năm này, bọn họ mặc dù gặp nhau không nhiều lắm nhưng mà Mục Trạch đã luôn âm thầm trợ giúp bọn họ.

Chỉ là có vẫn cảm thấy, đó là bởi vì... Ất Ất.

Mục Trạch thấy mặt mày của cô khóa chặt, một bộ dáng đầy đăm chiêu, cả khuôn mặt đều rối ren cùng một chỗ, thiếu chút nữa thì đụng vào người ở phía trước, anh vội vã đưa tay giữ cô lại: "Nghĩ gì thế?"

Mạnh Hạ thấy bàn tay thật ấm áp, bàn tay kia hoàn toàn bao trùm lên cô, cô nghĩ khi được một bàn tay như vậy nắm lấy thì nên là một chuyện thật hạnh phúc, nhưng mà cô thì không được. Đầu ngón tay khẽ run, nhẹ nhàng muốn rút tay về nhưng đối phương lại hơi dùng sức nắm lấy. Ánh mắt của Mục Trạch dừng lại ở vết máu trên ống tay áo của cô, ánh mắt của anh từ từ tối trầm xuống: "Làm sao mà bị thế này?"

Theo ánh mắt của anh, Mạnh Hạ lúc này mới chú ý tới một vệt máu nhỏ, cô do dự chậm rãi nói ra: "Là tay của Từ Dịch Phong bị đứt."

Mục Trạch hai mắt nhíu lại, giống như đang suy tư điều gì đó, thật sâu nhìn vào cô: "Em đáp ứng hắn chuyện gì?"

Mạnh Hạ biết rõ không thể gạt được anh, làm như thoải mái mà nói ra: "Đi làm ở Tinh Thành." Cô khẽ nhún vai: "Vừa vặn coi như một công đôi việc, tận dụng triệt để được."

Tay của cô bị đau trong phút chốc, Mục Trạch trầm mặc, sắc mặt có chút ngưng trọng: "Tiểu Hạ..."Anh dừng lại một chút, rốt cục cũng phải nuốt xuống những gì muốn nói.

Mỗi người đều có tính cố chấp của mình, anh cũng không phải là ngày đầu tiên biết đến cô.

***************************

Trong phòng bệnh yên lặng, giờ phút này đang bao phủ một tầng hơi thở vô cùng lo lắng.

Từ phu nhân ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, khuôn mặt trầm tĩnh. Từ Dịch Phong đứng ở trước cửa sổ, mắt nhìn xuống bên dưới, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở hai bóng người bên dưới lầu. Hắn nheo mắt lại, hai thân ảnh đó rất bình thường nhưng hắn lại quen thuộc như vậy, lui tới trong đám người đi đường mà một cái liền có thể nhìn ra. Hắn tối mặt, trên băng gạc đã băng bó kỹ cánh tay lại dần dần có tia máu thẩm thấu ra ngoài

"Dịch Phong..." Từ phu nhân bình tĩnh gọi lên.

Tay của Từ Dịch Phong nắm căng thẳng, xoay người đi đến bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống: "Mẹ, chuyện gì?"

Ánh mắt của Từ phu nhân rơi trên gương mặt của hắn, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: "Mẹ và Kiều gia đã bàn bạc qua, chờ sau khi tay của con khỏi sẽ cùng Kỳ Kỳ thành hôn."

Mi tâm của Từ Dịch Phong khóa lại, bật thốt lên đầu tiên chính là cự tuyệt.

Từ phu nhân nhàn nhạt liếc qua bàn tay bị thương của hắn, ánh mắt ngưng đọng, đã hiểu ra được phần nào, làm như không có nghe được lời cự tuyệt của hắn: "Mẹ và cha nói đã bàn qua, ngày 6 tháng 6 là một ngày tốt."

Khóe miệng của Từ Dịch Phong mỉm mỉm cười, nhưng lại cực kỳ nghiêm trang và băng lãnh: "Mẹ, mẹ biết tính tình của con."

Từ phu nhân vẫn ngó lơ như mây trôi nước chảy như cũ: "Tiếu Cục Trưởng nói người đánh con là người quen của Mạnh Hạ." Bà không có nói rõ nghi vấn: "Dịch Phong, chuyện năm đó bất luận ai đúng ai sai, đều đã qua."

Từ Dịch Phong tất nhiên hiểu được hàm ý chứa đầy trong lời nói của mẹ, hắn bĩu môi: "Việc này mẹ không cần phí tâm."


Từ phu nhân sắc mặt lạnh lẽo, bà sinh đứa con trai này, tính tình của hắn bà tất nhiên rõ ràng. Từ Dịch Phong từ nhỏ chính là cái tính bướng bỉnh. Từ khi tốt nghiệp đại học, Từ phụ ý muốn hắn tham gia vào chính trị nhưng hắn lại muốn đối nghịch với cha mà bước chân vào kinh doanh thương nghiệp. Hai cha con trước sau đã có hơn một năm lãnh lãnh đạm đạm giống như người xa lạ. Về sau, Từ phụ đối với chuyện của hắn cũng chẳng quan tâm, hắn lại cương quyết làm những gì mình muốn.

"Dịch Phong, con cảm thấy Tiêu Hạ đứa bé kia sau khi trải qua nhiều biến cố như vậy, còn có thể vẫn như cũ được sao?"

Bước chân của Kiều Dịch Kỳ lập tức ngừng lại, tay của cô ta nhè nhẹ nắm lấy tay cầm cửa nhưng không có dũng khí mở ra. Từ lúc Từ Dịch Phong từ chối một tiếng, trong chớp mắt trong ngực của cô ấy như bị người ta dùng dao rạch vào. Cô ta chỉ biết kinh ngạc đứng nghe.

"Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi."

Từ mẫu đứng lên, sửa sang lại vạt áo, chẳng phân bua đúng sai nữa: "Mẹ có suy nghĩ nhiều hay không cũng không quan trọng, quan trọng là con nghĩ làm sao kìa. Chuyện con bị thương, mẹ đã để cho Tiếu Cục Trưởng xử lý, đứa bé kia không dễ dàng bỏ qua, cũng được, con cũng nên bị một bài học, lần này mẹ không truy cứu. Mẹ đi về trước, con nghỉ ngơi sớm một chút." Mi tâm của bà hơi động nhẹ: "Kỳ Kỳ, đứa bé kia từ tối hôm qua vẫn rất lo lắng cho con."

Kiều Dịch Kỳ nhanh chóng chạy đến đầu bậc thang ở hành lang, mười ngón tay nắm chặt, trong ngực ngột ngạt thở gấp.

****************************

Lòng bàn tay của Từ Dịch Phong nóng rực, hắn cúi đầu nhìn băng gạc ở trên tay, đôi mắt sắc nhạt lãnh.

"Dịch Phong, em đi gọi bác sỹ, vết thương của anh giống như còn đang cháy máu." Kiều Dịch Kỳ có chút lo lắng nói ra.

Từ Dịch Phong nhắm mắt lại, ngón tay thì nắm chặt: "Không có chuyện gì, chuyện triển lãm tranh tiến triển thế nào rồi?"

"Em và trường học đã thương lượng xong, chờ tay anh khỏi sẽ tiến hành, Dịch Phong, em hy vọng anh có thể chính mắt đi xem một chút tranh triển lãm của em."

Từ Dịch Phong gật gật đầu: "Tất cả vẫn như cũ, em yên tâm, đến lúc đó anh sẽ đi."

Kiều Dịch Kỳ vốn đang ảm đạm trong mắt nhưng thoáng chốc đã có hào quang: "Dịch Phong..." Lời của cô ta bị một tràng gõ cửa đột ngột cắt đứt.

Tôn thư ký mang theo một người đàn ông tiến vào, nhìn thấy Kiều Dịch Kỳ vẫn chưa từng có nhiều cảm xúc trên mặt, chỉ là gật gật đầu: "Từ Tổng."

Từ Dịch Phong nhàn nhạt đối với Kiều Dịch Kỳ nói ra: "Đã trễ thế này, em đi về nghỉ ngơi trước đi. Tôn thư ký, gọi cho lão Dương đưa Kiểu tiểu thư trở về."

Tôn thư ký gật gật đầu.

Kiều Dịch Kỳ cắn chắn khóe môi, ánh mắt có chút lạnh xuống nhưng lại không thể không đi, không nói gì nữa, chỉ theo Tôn thư ký ra cửa.

"Tôn tỷ, người vừa rồi đi vào bên trong là ai vậy?" Cô ta gọi Tôn tỷ là thể khoảng cách giữa hai người thân mật gần gũi hơn.

"Kiều tiểu thư, chuyện của Từ Tổng, làm cấp dưới như chúng tôi không tiện tiết lộ ra. Cô nếu có nghi vấn gì thì có thể tự mình hỏi ngài ấy."

Sắc mặt của Kiều Dịch Kỳ lập tức tối xuống, cô ta khô khốc giật nhẹ khóe miệng.

***************************

Trong phòng bệnh truyền đết tiếng sột soạt của giấy tờ được lật qua lật lại.


Từ Dịch Phong kép lại xấp tư liệu, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông: "Chỉ có bao nhiêu đây thôi?"

"Từ Tổng, hầu như tất cả đều ở trong đây."

Từ Dịch Phong nheo mắt lại, nhin vào các loại giấy tờ văn kiện chứng minh Nhạc Nhạc sinh ra, người mẹ ở khung điền là một cái tên xa lạ: Tá Tử Tây.

Đứa nhỏ này thì ra thật sự là người của Mạnh gia, con bé cần phải gọi Mạnh Hạ là cô.

Hắn khẽ cười một tiếng, không biết tại sao, tim giống như vị rơi thẳng vào một huyệt động, càng lúc càng sâu. [Anh í hụt hẫng:(......]

Mười mấy trang giấy, là năm năm của Mạnh Hạ. Hắn nhìn vào từng tấm hình, đều là cảnh tượng mà cô đang bận rộn, quán bar, siêu thị, chợ đêm... Hắn vuốt vuốt khóe mắt chua xót.

"Từ Tổng." Người đàn ông do dự nói ra: "Chúng tôi đã nỗ lực hết sức để tìm kiếm được những tài liệu này, nhưng mà với kinh nghiệm nhiều năm điều tra của mình, chúng tôi phát hiện tư liệu của Mạnh tiểu thư dường như đã bị người ta xử lý qua."

Ánh mắt bén nhọn của Từ Dịch Phong quét ngang qua xấp giấy mỏng này, khóe miệng khẽ động đậy: "Che giấu?" Ánh mắt nguy hiểm của hắn nheo lại, như một thanh gươm đáng sợ nhìn chằm chằm vào những ảnh chụp ở trên tay. Đúng là bức hình ở bệnh viện vào mấy năm trước là Mạnh Hạ, còn người bên cạnh là người quen của hắn, chính là Mục Trạch.

Đôi mắt của Từ Dịch Phong càng ngày càng sâu, Mục Trạch là bốn năm trước mới đến thành phố C, bọn họ căn bản là không thể nào cùng xuất hiện được. Tay của hắn khẽ tạo thành quyền, ảnh chụp bị hắn bóp lại nhăn nhăn, một hồi lâu sau hắn mới trầm trầm mở miệng: "Cậu đi về trước đi." [***]

Từ Dịch Phong xem xét những tài liệu kia, liên tục đến tận đêm khuya. Hắn xem đi xem lại nhiều lần, trực giác như mách bảo đã thiếu thiếu cái gì đó. Tư liệu của Mạnh Hạ ở bệnh viện đã bị xử lý sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không có. Ánh mắt của hắn kinh ngạc nhìn vào ảnh chụp của Mạnh Hạ. Mạnh Hạ, cô rốt cuộc là muốn chơi trò gì?

****************************

Trong một ngõ hẻm yên tĩnh, một chiếu Bugatti màu bạc ngừng lại ở bên lễ đường nhỏ hẹp.

Mạnh Hạ nghiêng đầu tựa ở trên lưng ghế, ánh sáng trong xe mông lung, Mục Trạch nghiêng đầu ngước mắt nhìn gương mặt say ngủ của cô. Có chút tiều tụy, hai đầu chân mày đậm bất an nhíu nhẹ vào, thậm chí vô tình anh cũng đều cảm nhận được trong giấc mơ của cô không yên. Thân thể đang run lên. Cô như vậy càng làm cho người ta thương cảm, muốn đi bảo vệ.

Từ Dịch Phong làm sao sẽ chịu cam lòng? Mục Trạch mãi vẫn không hiểu, hắn tại sao có thể có lòng dạ độc ác như vậy.

Mục Trạch vươn tay ra nhẹ nhàng ôm đầu vai của cô hướng đến, Mạnh Hạ lệch nghiêng thân thể, nhẹ nhàng nương đến trên người của anh. Sợi tóc đen bóng mềm mại vương vào trên người của anh, không ngừng tiếp xúc. Trong nội tâm của Mục Trạch đột nhiên dâng lên một hồi hối tiếc, anh nghĩ mình không nên để cho Mạnh Hạ tới Hoa Áo, như vậy cô và Từ Dịch Phong cũng sẽ không gặp nhau.

Trăng sáng tỏ trong vắt như nước chiếu nghiêng nghiêng, Mục Trạch mi tâm vừa động, đột nhiên cúi người xuống, khóe miệng ôn nhuận nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn trên trán của cô.

Mạnh Hạ cảm thấy một hơi thở hương bạc hà hoàn toàn bao phủ lấy mình, cô từ từ tỉnh lại, phát hiện nửa người của mình đang dựa vào trong ngực của Mục Trạch. Trong lúc nhất thời cô có chút chậm phản ứng, Mục Trạch cúi đầu xuống nhìn cô, hai người bốn mắt đối diện. Trong mắt của anh có điều gì đó thâm trầm gợn sóng, Mạnh Hạ trong giây lát hiểu được nơi đó là tình ý lưu động.

Đợi đến khi cô phục hồi tinh thần lại, bỗng dưng cả kinh ngồi dậy, "cốp" một cái, cứ như vậy mà đụng phải cằm của Mục Trạch.

"Thực xin lỗi, Mục Trạch..." Cô ảo não, mình tại sao lại cứ ngủ thiếp đi như vậy, trán của cô đau rát một hồi.

Mục Trạch nhìn thấy trán của cô bị đỏ lên rất nhanh, liền an ủi: "Không có việc gì."

"Đã đến nơi sao lại không gọi em dậy." Mạnh Hạ đưa mắt nhìn đồng hồ ở trên xe, cô ở trên xe đại khái đã ngủ hơn nửa tiếng: "Em lên đây, anh cũng nhanh đi về nghỉ ngơi đi."

"Mạnh Hạ." Mục Trạch bỗng dưng gọi tên của cô, chưa bao giờ trịnh trọng như vậy.

"Sao?" Tay của Mạnh Hạ đã chạm vào cửa xe.

"Chúng ta kết hôn đi."

Đầu óc của Mạnh Hạ trong lúc đó liền trở nên hỗn loạn, nhất thời âm thanh gì cũng không nghe thấy được, đôi mắt chỉ mở to nhìn vào Mục Trạch.

Mục Trạch nghiêng người, vén sợi tóc rơi trên trán của cô ra, tiếp sau đó là một loạt động tác dường như đã luyện tập qua trăm ngàn lần, nhưng thật tự nhiên và gọn ghẽ. Trong tim Mạnh Hạ đập "bang bang" một hồi.

Tay của anh từ từ trượt qua đầu vai của cô, hơi dùng sức, không có nửa điểm do dự, lại một lần nữa lặp lại: "Mạnh Hạ, chúng ta kết hôn đi."

*************************

Đêm, yên tĩnh, bóng cây vì gió đêm lay động mà tùy ý đung đưa.

Xung quanh khu dân cư lộ ra ánh đèn lốm đa lốm đốm, Tiêu Ất không biết đã đứng ở trước cửa sổ bao lâu rồi. Cô ấy cứ như vậy đứng thẳng tắp ở đó, nhìn xuống dưới lầu. Có một trận gió đêm mạnh thổi tới, cũng với một âm thanh vang lên, một cánh cửa sổ liền đập vào đóng lại.