Từ Dịch Phong chạy nhanh như bay, ở khúc quanh liền chứng kiến một thân ảnh ở phía trước, cúi thấp đầu đang từng bước từng bước di chuyển về phía trước chậm như ốc sên. Nơi này cách trạm xe bus đại khái mất khoảng hơn nửa tiếng đi bộ, ở xung quanh xe taxi lui tới cũng rất thưa thớt.
Hắn lái xe từ từ giảm tốc độ.
Lúc nãy đi tới, Mạnh Hạ cũng đi hơn nửa tiếng mới đến nơi, lúc đó còn không biết là sẽ mệt mỏi. Bây giờ, hai chân thật sự có cảm giác đau xót như không phải là chân của mình. Cô hít hà không khí, bàn chân nhỏ đã bị mài rách da đến đau nhói từng đợt.
Lúc này có một chiếc taxi dừng lại ở bên cạnh cô, tài xe hỏi: "Tiểu thư, đi đến trạm xe còn một chặng đường dài, muốn thuê xe không?"
Mạnh Hạ nhìn về phía trước một chút, đã đi được một đoạn rồi, cô quyết tâm, quay đầu hướng về phía tài xế lắc lắc đầu: "Cảm ơn, không cần."
Lái xe không có nói thêm gì nữa, phát động xe bỏ đi.
Mạnh Hạ cúi người xuống cởi giày ra, quả nhiên, vớ chân màu trắng đã thấm một mảng máu đỏ tươi, cô lấy từ trong túi xách ra một cái khăn giấy thuần thục lau vào.
Từ Dịch Phong thấy xe taxi dừng ở bên cạnh cô rồi lại gào thét mà đi, hắn khẽ mị hai mắt, ánh nhìn sâu xa, kinh ngạc nhìn thấy cô đang ngồi xuống không biết đang làm cái gì.
Thời gian trôi qua rất chậm, đột nhiên hắn liền cấp tốc tiến đến, thân thể của Mạnh Hạ nửa ngồi nửa đứng, nghiêng đầu lại liền đối diện với ánh mắt của hắn. Một chân đặt ra đất, khăn giấy trên tay nhuộm vết máu, nhìn qua thấy có chút bất nhã.
Ánh mắt của Từ Dịch Phong rơi vào trên chân của cô, Mạnh Hạ cũng không để ý lắm. Nếu là lúc trước, cô nhất định phải hết sức duy trì hình tượng của mình, đặc biệt là ở trước mặt của Từ Dịch Phong. Nhưng mà bây giờ cô sẽ không. Cô từ từ cởi vớ ra, trên chân đã bị rách da, máu lúc này đã khô lại, vải bị thô cứng dính ở trên da, nếu gỡ ra sẽ lôi theo da thịt. Mạnh Hạ nhắm chặt mắt lại, xé ra.
Từ Dịch Phong gương mặt ngưng đọng, sắc mặt càng lúc càng trầm.
Cô dùng giấy bọc ngón chân lại, sau khi làm xong lại xỏ giày đâu vào đấy.
Từ Dịch Phong rốt cuộc mở miệng: "Lên xe."
Mạnh Hạ nhìn vào hắn, sau giữa trưa ánh mặt trời hư ảo soi rọi, cô nheo mắt lại, tựa hồ cảm thấy có chút không chân thực.
Từ Dịch Phong nhíu nhíu chân mày, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn: "Lên xe."
Mạnh Hạ nuốt xuống cổ họng một cái, trong tai ong ong, cô còn cho rằng vừa rồi là cô nghe nhầm. Cô nhìn chằm chằm vào khóe miệng của hắn, cuối cùng cũng hiểu được, cười cười, hai mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: "Cảm ơn, không cần làm phiền."
Từ Dịch Phong trong chớp mắt liền sẳng giọng. Mạnh Hạ giật nhẹ khóe miệng, cô cảm thấy giữa bọn họ vẫn là rời đi càng xa càng tốt.
"Không biết phân biệt." Từ Dịch Phong lại như đè nén ngột ngạt, để lại bốn chữ rồi tuyệt tình mà đi.
Mạnh Hạ cười cười, hắn là cảm thấy mình đáng thương mới chịu cho mình đi nhờ? Đáng tiếc, cô hiện tại thật sự là không biết phân biệt, nhất là Từ Dịch Phong hắn cho thứ gì tốt đẹp thì cô chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
************************
Sắc trời dần tàn, lúc Từ Dịch Phong về đến nhà, Nhạc Nhạc đã uống thuốc cảm và ngủ thiếp đi. Nhạc Nhạc ở căn phòng này chỉ một ngày ngắn ngủi liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đồ chơi bày đủ loại, tất cả đều như giấc mộng.
Nhạc Nhạc ôm một con búp bê bằng bông ở trong ngực, yên lặng ngủ say. Từ Dịch Phong lẳng lặng nhìn một hồi lâu, cái lạnh cứng rắn trên người từ từ mềm mại xuống.
Bảo mẫu bước đến nhẹ nhàng gõ cửa: "Tiên sinh, đồ đạc đều đã thu thập xong."
Từ Dịch Phong nhàn nhạt ừ một tiếng, đứng dậy ôm Nhạc Nhạc vào trong ngực.
Nhạc Nhạc bởi vì thay đổi chỗ ngủ, thân thể nhỏ bé vặn vẹo một chút, mơ hồ mở mắt ra, thấy rõ là Từ Dịch Phong, mềm mại gọi một câu: "Thúc thúc."
Từ Dịch Phong trong tim như ngừng đập: "Nhạc Nhạc, ngủ một lát đi, tỉnh lại thúc thúc có ngạc nhiên mừng rỡ tặng cho ngươi."
Nhạc Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, lại nhắm mắt lại.
Ông Dương tài xế đã nhiều năm đi theo Từ Dịch Phong, vừa thấy Từ Dịch Phong ôm một đứa bé trong ngực, đôi mắt bỗng dưng trợn to, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
"Đến đại học C."
Lên xe, Từ Dịch Phong vẫn ôm đứa trẻ như cũ, Nhạc Nhạc dựa sát vào trong ngực của hắn. Nhạc Nhạc đứa nhỏ này dù là chưa hiểu rõ chuyện nhưng mà lại có thể cùng Từ Dịch Phong chung đụng tốt, mới mấy ngày ngắn ngủi mà thậm chí còn không muốn rời xa hắn, có đôi khi, duyên phận giữa người với người thật sự là rất kỳ diệu.
************************
Lúc này làm ăn dần dần ổn định, Mạnh Hạ bắt đầu dọn dẹp cửa hàng, Tiêu Giáp ở một bên thao thao bất tuyệt nói chuyện điện thoại. Từ sau khi Mạnh Hạ trở về cứ im lặng như vậy.
Cô khom lưng xuống, đếm tiền mặt ở trong tay. Đột nhiên, nghe được một tiếng "Mẹ." Mấy ngày nay, tai trái của cô thường xuyên nghe thấy ảo giác.
"Mẹ..." Giọng nói bén nhọn mang theo bất mãn.
Mạnh Hạ hoảng loạn ngẩng đầu lên, liền chứng kiến một cục bột đang chống nạnh đứng ở phía trước, nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn.
Mạnh Hạ đột nhiên cảm giác được đôi mắt đã cay xè, cô bước nhanh xông tới ôm chầm lấy Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc..." Cô không ngừng nỉ non.
"Mẹ, con rất giận, trong mắt của mẹ chỉ có tiền, cũng không có con." [=)) Tiểu Hạ đang đếm tiền]
Mạnh Hạ dở khóc dở cười, một tay cô ôm lấy Nhạc Nhạc, giọng nói run run: "Chúng ta về nhà."
"Mẹ, con quá nặng, tự con đi."
"Hôm nay để mẹ ôm Nhạc Nhạc về nhà." Mạnh Hạ cười nhẹ, một cảm giác mất rồi mà lại tìm được khiến cho trong lòng cô cảm động tràn đầy. Mở mắt ra một cái, đã thấy một người đàn ông trung niên đi tới, một mực cung kính: "Mạnh tiểu thư, Từ tiên sinh để cho tôi đem những vật này tới đây, còn đây là thuốc của Nhạc Nhạc, bên trong đều có hướng dẫn cặn kẽ."
"Đã làm phiền chú." Mạnh Hạ khách khí nói ra.
Đối phương sững sờ, cũng lập tức trả lời: "Đây là việc tôi phải làm." Lão Dương là quân nhân xuất ngũ, từ sau khi trở về từ quân đội liền ở lại bên cạnh Từ Dịch Phong, làm tài xế và vệ sỹ. Đối với sự tình của Mạnh Hạ và Từ Dịch Phong ông ấy cũng hiểu. Nhưng không ngờ tới thiên kim của thị trưởng tiền nhiệm lại luân lạc tới mức bày quầy buôn bán ở đầu đường thế này, quả thật là thế gian vô thường.
"Mạnh tiểu thư, đây là số điện thoại của tôi, có việc gì cô cũng có thể tìm tôi."
"Dương thúc thúc, hay là cứ gọi tôi là Tiểu Hạ đi." Mạnh Hạ thoải mái cười một tiếng, trước kia vì cô muốn gặp Từ Dịch Phong mà cũng đã làm phiền lão Dương không ít.
Sắc mặt của lão Dương như thường, chỉ nói một câu: "Cô gái, đều đã qua rồi."
Mạnh Hạ gật gật đầu.
Tiêu Giáp từ đằng xa đã nhìn thấy Nhạc Nhạc, sắc mặt vui mừng, liền hô to: "Nhạc Nhạc!" Đúng lúc đối mặt với lão Dương, hắn im lặng liếc lão Dương một cái, đi đến hỏi Nhạc Nhạc: "Ai đưa con trở về vậy?"
"Từ thúc thúc đưa con trở về, thúc ấy còn tặng cho con rất nhiều đồ chơi." Nhạc Nhạc nghĩ đến việc gì đó, quay đầu lại chỉ tay: "Thúc nhìn kìa, thúc thúc vẫn còn ở đằng kia."
Mạnh Hạ cúi xuống trả lời: "Ừ, để lần sau mẹ sẽ cảm ơn thúc thúc ấy. Nhạc Nhạc, chúng ta về nhà trước đi."
Tiêu Giáp hất mặt lên, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo nhìn chằm chằm ra xa, vừa ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt thâm trầm của lão Dương, hắn khiêu khích huýt huýt sáo.
Từ Dịch Phong hút thật sâu một hơi thuốc lá, mùi thuốc lá làm cho trong miệng phát khổ, sắc trời đã biến thành màu đen, hắn nhìn không rõ tình hình ở phía trước. Hắn nhắm hai mắt lại, cho đến khi cửa xe động đậy một chút, hắn phun ra vòng khói mờ mịt, cuống họng đã hơi khô khốc: "Đưa vào rồi?"
Lão Dương gật gật đầu, sắc mặt do dự: "Tiên sinh, năm đó..."
"Trở về đi."
Lão Dương không dám nói thêm gì nữa.
*************************
Đêm nay, không khí ngột ngạt trong nhiều ngày rốt cục cũng tan hết. Sau khi Tiêu Giáp vào Nhạc Nhạc vào phòng nghỉ ngơi, Mạnh Hạ và Tiêu Ất vẫn ở lại trên bàn cơm, cả bàn thật bừa bộn.
Bữa tối vì mọi người cao hứng mà làm sáu lon bia. Lúc này gò má của hai người đều hơi đỏ ửng, Tiêu Ất nhẹ nhàng vui vẻ nói: "Chúc mừng cậu, Tiểu Hạ."
Ánh mắt của Mạnh Hạ mỉm cười nhưng lại quẹt ra một nụ cười khổ sở: "Chỉ là đã quá muộn. Nếu như vài năm trước tớ sớn có thể hiểu ra, không có chấp nhất như vậy, có lẽ hôm nay người một nhà chúng tớ còn có thể cùng nhau." [Không cứ nhất định phải theo đuổi Từ Dịch Phong. "Người một nhà" của Mạnh Hạ là có ba mẹ và anh trai.]
Tiêu Ất một hơi uống cạn sạch bia còn dư lại, ném cái lon đi một cái: "Vẫn là nói câu người ta đều có số cả."
Mạnh Hạ im lặng một chút, cong miệng thoải mái cười một tiếng, đúng là như thế.
Tiêu Ất xoa xoa mặt: "Buổi trưa có một người đẹp tới tìm cậu, tên gì ấy nhỉ, để tớ nghĩ xem..." Cô ấy vỗ đầu một cái: "Làm sao tớ lại không nhớ ra được nhỉ?"
Mạnh Hạ nhìn thấy vẻ mặt rối ren của cô ấy: "Đừng suy nghĩ nữa, nếu như cô ấy thật sự có việc cần thì có thể sẽ đến lần nữa."
"Hình như gọi là cái gì Kiều ấy." Tiêu Ất bỗng nhiên dừng lại.
Mạnh Hạ ngồi dậy dứt khoát, mi tâm căng thẳng, nhàn nhạt ồ lên một tiếng.
"Cậu biết hả?"
Trong ngực Mạnh Hạ hơi khó chịu: "Ất Ất, cậu đã quên rồi sao, khi còn nhỏ cậu tới nhà của tớ chơi, không phải đã khi dễ cô ta đến mức bật khóc đấy thôi."
Tiêu Ất từ từ vơ vét lấy ký ức, qua một hồi lâu, cô la lên một tiếng: "Là cô ta sao." Dừng lại một chút còn bổ sung: "Thật sự là con gái lớn mười tám đều thay đổi. Cô ta khi còn nhỏ thật xấu xí nha."
Mạnh Hạ bật cười một cách không hiền lành chút nào.