Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trương Thủy Cầm “Xí”: “Không làm chuyện trái lương tâm sẽ không sợ ma gõ cửa! Nếu cô không có chột dạ vậy cô sợ cái gì? Nếu thật sự cô chưa từng làm thì sao phải thẹn quá thành giận?”
“Được rồi được rồi!” Đột nhiên ông nội của Trương Diệc Đình hét lên một câu: “Nói ít mấy câu đi! Ăn cơm ---” Lại xé ra nữa không biết có xé ra cái con riêng gì nữa không.
Ông đang nghĩ như vậy, đột nhiên Trương Diệc Đình “Ọe ---“... Tất cả mọi người đều ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trương Diệc Đình.
Trương Diệc Đình che miệng, vô cùng khó chịu chạy ra ngoài.... vừa chạy vừa ói....
“Ọe ---”
Những người lớn tuổi đang ngồi ai mà lại không hiểu... cái này... chẳng lẽ là có tin vui? Nhưng Trương Diệc Đình còn chưa kết hôn mà! Bây giờ đã mang thai rồi? Chẵng lẽ thật sự bị người bao nuôi sao?
Ông trời của tôi..... Đứa bé này còn cần mặt mũi không?
Ông nội Trương Diệc Đình giận đến sắp bị bệnh tim luôn rồi!
Mặt mũi của gia đình nhà ông thật là bị cháu gái ông làm mất hết rồi!
Lão gia từ đứng lên đá băng ghế một cước bước ra ngoài nhanh như bay. Ngón tay ông khoác lên cổ tay Trương Diệc Đình... lập tức liền biết hết mọi chuyện!
Ông là Xích Cước thần y, hành nghề chữa bệnh đã mấy chục năm không thể nào ngay cả chẩn mạch mang thai mà cũng sai!
Sắc mặt ông giống như đáy nồi bị lửa đốt đen thùi lùi vậy! Ông giận đến không kềm được giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Trương Diệc Đình.
“A ---” Trương Diệc Đình che mặt, nháy mắt cảm thấy gò má đau như bị lửa thiêu vậy! Gương mặt đã sưng lên giống cái bánh bao rồi.
Đám người đang ngồi ăn cơm trên bàn xa xa kia đều nhìn thấy....
Đột nhiên ông nội Trương Diệc Đình tức giận như vậy, nói rõ.... Trương Diệc Đình thật sự mang thai? Cái con bé không biết xấu hổ này --- Thật là bôi xấu gia phong!
Những người lớn đang ngồi trên bàn đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng, ai cũng không nhịn được mắng Trương Diệc Đình.
Những người trưởng bối có mang theo em bé tới đều vội vàng nói với đám nhỏ: “Chị con làm như vậy là không đúng, các con không được học theo!”
Trương Diệc Đình giận điên lên hét với ông nội mình: “Tôi ngủ với ai liên quan gì đến ông? Tôi có con với ai có ảnh hưởng đến ông không? Dựa vào cái gì mà ông đánh tôi? Tôi cũng đâu phải do ông sinh ra! Nhiều nhất thì ông cũng chỉ là sinh ra thằng phế vật kia thôi!”
Người của Trương gia, bao gồm ba của Trương Diệc Đình đều nổi giận: “Trương, Diệc, Đình! Mày ăn nói cái gì vậy?” “Mảy phản rồi, dám nói chuyện với ông nội của mày như vậy à?” “Đứa con đại nghịch bất đạo này!”
Nháy mắt Trương Diệc Đình bị những tiếng mắng nhấn chìm! Tiếp theo, ngay cả mẹ cô cũng bị mọi người mắng máu chó đầy đầu.
Trương Diệc Đình híp mắt lại, cắn răng nói: “Chuyện của tôi cần các người đến quơ tay múa chân sao? Các người chê tôi mất mặt, tôi còn chê các người chẳng là cái thá gì đâu! Các người ra ngoài xem thử đi, những bạn học kia của tôi người nào mà không lái xe sang, ở biệt thự? Chỉ mình tôi! Chỉ mình tôi là nhà nghèo lại mộc mạc! Các người chê tôi mất mặt, tôi còn chê cái đám phế vật mấy người đâu!”
“Mày ---- cái thứ súc sinh này ---” Ông nội của Trương Diệc Đình giận đến xoay người liền nắm một cây chổi đánh lên mặt Trương Diệc Đình ---
“A ---” Trương Diệc Đình sợ đến ôm đầu xoay người chạy.
Cô vừa chạy vừa quay đầu mắng: “Sau này tôi sẽ không trở về cái nhà này nữa! Tôi còn lười nhận thân với đám phế vật mấy người đâu! Sau này có chuyện gì đừng có đi cầu xin tôi! Tôi không có đám thân thích nghèo như mấy người ---”
Trương Diệc Đình chạy.
Mẹ của Trương Diệc Đình phát điên chạy theo: “Con bé kia, con chạy đi đâu?”
Lăng Vi hơi lúng túng... cô không nghĩ tới là sẽ gây ra nhiều chuyện như vậy....
Lúc này, đột nhiên cô hai của Dương Diệc Đình nói với Lăng Vi: “Cô đừng để trong lòng, cháy gái này của tôi sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện thôi! Nó đã mang thai đứa bé, giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng phải lộ ra ngoài!”
Trương Diệc Đình vừa chạy vừa hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho một người bạn giang hồ của mình: “Anh hai! Cho anh năm chục ngàn, hãy mang một trăm người tới, tôi muốn giết chết một người!”