Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lý Thiên Mặc nghiến răng nghiến lợi trở về phòng khách của phòng thí nghiệm, nếu không phải Hàn Yến còn chưa tỉnh, cho dù là chân trời góc biển anh cũng sẽ đi theo tìm cô! Nhưng mà, đàn ông còn có rất nhiều trách nhiệm.
Chính Hiền chạy ra ngoài, ít nhất là sẽ không bị uy hiếp đến tính mạng, mà Hàn Yến lại không chờ nổi.
Chính Hiền chỉ là muốn ra ngoải tỉnh táo một chút. Chờ sau khi tĩnh tâm lại, phải suy nghĩ đoạn cảm tình đau lòng này thật kỹ, cô sẽ hiểu được cái gì mình nên thích, cái gì nên bỏ qua. Dù là..... người cô bỏ qua là anh... anh cũng không oán không hối hận! Lý Thiên Mặc che ngực đi trở về, bởi vì, chỉ cần cô ấy.... biết trên thế giới này có hai người đàn ông là thật lòng yêu cô ấy, thật lòng hy vọng cô ấy sống thật tốt, thì anh đã rất thỏa mãn.
Đi trở về phòng khách trong căn cứ, trên mặt Lăng Vi tràn đầy lo âu nhìn anh.
Lý Thiên Mặc vừa nhìn thấy Lăng Vi, nháy mắt lại tan vỡ, Lăng Vi nhìn ánh mắt anh chằm chằm nói: “Tất cả đều là an bài tốt nhất.”
Lý Thiên Mặc đứng lại, không nhúc nhích.
Lăng Vi nói cho anh: “Có một vị hoáng đế, ông ta thích nói nhất: Tất cả đều là an bài tốt nhất, cho dù xảy ra chuyện tốt, hay là chuyện xấu, vị hoàng đề này đầu nói " Tất cả đều là an bài tốt nhất". Tể tướng của ông ấy không thể hiểu được. Bởi vì có một lần hoàng đế bị cắt đứt toàn bộ ngón út, nhưng quốc vương này vẫn nói: “Tất cả đều là an bài tốt nhất“. Tể tướng cảm thấy vị hoàng đế này là một hôn quân. Kết quả có một ngày lúc vị hoàng đế này ra cung, bị bộ lạc người rừng bắt đi. Những người rừng này trói hoàng đế vào một cái bàn thờ, muốn dùng lửa thiêu chết ông ấy để hiến tế thần linh. Hoàng đế cười rồi nói “Tất cả đều là an bài tốt nhất” Ông ấy nói xong, có một vị thần bà phát hiện ông ấy đang nói nhỏ, liền đi tới kiểm tra thân thể của ông, kết quả phát hiện.... Vị hoàng đế này không có ngón tay út! Vị thần bà đó lập tức cho người thả hoàng đế ra. Bởi vì thần linh mà bộ lạc bọn họ thở phụng chính là người không có ngón tay út. Sau khi quốc vương rời khỏi bộ lạc liền cảm khái nói: “Quả nhiên.... tất cả đều là an bài tốt nhất.”
Lăng Vi nói xong, ánh mắt trong suốt nhìn Lý Thiên Mặc.
Lý Thiên Mặc gật đầu: “Ừ, mình hiểu,“
Lăng Vi cười một tiếng với anh. Lý Thiên Mặc đi đến bên cạnh máy tính bắt đầu chăm chú làm việc.
Anh quyết định, chờ sau khi làm xong công thức biến dị này, anh phải từ chức đi du lịch.
Anh phải đi nơi nào có bão, còn muốn đi tìm sông lớn, sa mạc. Nếu như không có tuyết rơi bay phất phơ, vậy thì nhất định sẽ có núi hoa xinh đẹp.
Anh quyết định, sau này sẻ không tạo mật mã cho người khác nữa, cho dù trong đầu anh tự động tạo ra mật mã, vậy anh cũng phải liều mạng quên hết những mật mã này.
Cho đến khi đã quen với việc không tạo mật mã cho người khác nữa thì mới ngưng.
Còn có....
Chính Hiền từ chối anh, không phải không thích anh, mà là bây giờ cô đang rất khó khăn.
Anh và Quân Dương hai người, cho dù cô chọn ai, đều là nỗi đau, Anh biết, Quân Dương cũng giống như anh vậy, không muốn để cho cô đau.
Tĩnh táo trước một chút đi.
Tất cả đều là an bài tốt nhất, nói không chừng ngày nào đó liền đêm đi ngày lại về... mùa xuân ấm áp hoa nở.
Quân Dương lảo đảo lắc lư đứng lên, lúc trở lại phòng thí nghiệm, đám người đã bắt đầu bận rộn.
Quân Dương phát hiện thí nghiệm càng ngày càng khó tiến hành. Mới thí nghiệm có hai ngày đã gặp phải nổ lọ. Mặc dù, Lý Thiên Mặc tính ra công thức, nhưng mà dùng thuốc gì, làm sao ức chế tế bào sinh trưởng, lại làm sao hoàn toàn tiêu trừ nó, lại không phá hư các tế bào còn lại, đây quả thật là một vấn đề khó khăn rất lớn!
Lúc công tác, Quân Dương chuyên chú vào công việc.
Lúc nghỉ nghơi, anh liền chăm chú nhớ Chính Hiền... cô là một cô gái. Anh đã đoán được từ sớm, nhưng mà, anh vẫn luôn không dám hỏi... cô nhạy cảm như vậy, sợ nhất là người khác lấy giới tính của cô mà đùa cợt, sợ nhất người khác nói cô nữ tính.