Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Quân Dương nhìn Chính hiền chằm chằm, nhưng mà Chính Hiền lại rưng rưng nước mắt, từ đầu đến cuối lại không nói câu nào.
Lửa giận trong lòng Quân Dương dâng lên bừng bừng, anh đã tức đến sắp nổ tung rồi!
Quân Dương tức giận đến đôi mắt đỏ đậm, anh đi về phía Chính Hiền chỉ trong nháy mắt đã đẩy Chính Hiền ngã xuống, môi lập tức in lên.
“Ngô ---”
Quân Dương thấy trong mắt cô đều là nước, còn chưa đợi Chính hiền phản ứng, Quân Dương đã buông cô ra.
Quân Dương cưởi thảm một tiếng, đứng lên, khó khăn xoay người đi ra phòng ngủ... Quân Dương vẫn luôn biết suy nghĩ của Chính Hiền vô cùng truyền thống, ghét cay ghét đắng đối với mấy thứ “Đam mỹ, nam yêu nam, GAY” này! Chỉ cần có người nói Chính Hiền nhìn rất nữ tính, là GAY, Chính Hiền sẽ tức giận đến đỏ mặt.
Anh làm bạn với cô nhiều năm như vậy, đương nhiên là hiểu rõ tính cách của cô nhất. Cho nên, anh luôn cố ý tránh đề tài như “đàn ông, đàn bà” như vậy để tránh cho Chính Hiền lúng túng.
Đã nhiều năm như vậy, cho dù là anh thích, cũng chỉ lặng lẽ giấu ở trong lòng, bởi vì... Anh không muốn nhìn thấy em trai nhỏ của anh khổ não bởi vì anh em của mình thích một người đàn ông. Tính cách của Chính Hiền lại nhạy cảm như vậy, anh không muốn nhìn thấy cô khó chịu. Cho nên, cố ý giả vờ ngây ngốc, không dám đề cập đến phương diện kia.
Mấy ngày nay, Quân Dương có bao nhiêu buồn khổ đều chỉ có thể nuốt trong lòng.
Quân Dương mở cửa, chỉ thấy Lăng Vi cùng Lý Thiên Mặc đứng bên ngoài chờ.
Từ sau khi mang thai Lăng Vi vẫn luôn không mở mắt ra được, có lúc đứng cũng buồn ngủ... lúc nãy cô đã ngủ, đột nhiên nghe được có người hét lên, chắc là đã xảy ra chuyện nên cô không thể không bò dậy.
Cô mặc áo choàng nhung dài, lúc đi ra ngoài chỉ thấy Lý Thiên Mặc gấp gáp đi qua đi lại trên hành lang giống như con kiến trên chảo nóng vậy.
Lăng Vi cũng không có hỏi là đã xảy ra chuyện gì, chỉ là đi đến bên cạnh lặng lẽ cùng anh.
Lý Thiên Mặc rất muốn nói chuyện của Chính Hiền, nhưng mà, trong lòng của anh rối như tơ vò, nửa chữ cũng không nói được.
“Tiểu Vi.... tiểu Vi...” Anh cứ kêu tên của Lăng Vi... bởi vì, trong lòng anh có một loại dự cảm vô cùng xấu.
Sau khi Quân Dương đi ra gật đầu với Lăng Vi liền đi về phòng của mình đóng kín cửa lại.
Lý thiên Mặc đi chập chững từng bước.... đến cửa phòng của Chính Hiền, cô không có khóa cửa.
Lý Thiên Mặc nghe được Chính Hiền đang khóc... trái tim anh đau thắt lại.
Anh gõ cánh cửa đang khéo hờ, Chính hiền ngẩng đầu lên nhìn anh. Hai người đối mặt trong chốc lát, Chính Hiền càng khóc càng to, nước mắt hung hăng trào ra ngoài như lũ tràn bờ đê vậy.
Cô nói: “Thật xin lỗi....”
Hốc mắt Lý Thiên Mặc lập tức đỏ lên, nước mắt chảy vào trong lòng, cô là từ chối anh.... chọn Quân Dương sao? Trái tim Lý Thiên Mặc vỡ vụn thành phấn. Nhưng mà, cô khóc thật là nhiều, anh lại không có cách nào nói gì không tốt với cô, thậm chí anh buồn cười an ủi cô, nhưng mà, dù cố gắng cỡ nào cũng không cười nổi.
Anh muốn khóc--- anh cố gắng chịu đựng, ánh mắt đã nhịn đến căng cứng, anh nói: “Không sao hết không sao hết, em rất tốt! Em đừng khóc. Chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”
Lý Thiên Mặc lui về sau một bước, đóng kỹ cửa lại. chậm một bước nữa, anh sợ sẽ để cho cô thấy anh rơi lệ.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy khóe mắt Thiên Mặc có hai hàng lệ chảy xuống, vẫn chảy đến cằm, nhỏ lên quần áo. Lý Thiên Mặc giơ tay lên lau nước mắt, nhưng mà... nước mắt vẫn rơi xuống.
Lăng Vi đi tới, ôm anh.
“...” Lý Thiên Mặc ôm lấy cô, khóc như một đứa bé.
Mối tình đầu của anh, còn chưa bắt đầu.... đã chết yểu. Anh rất đau lòng, thật khó chịu! Anh thật sự rất thích cô... vừa nghĩ đến không thể ở chung một chỗ với cô, anh liền hận đến không thể lập tức chết đi! CẢ người Lý Thiên Mặc đều rất đau... đau đến sắp vỡ nát ra. Lăng Vi ôm lấy, giơ tay lên lau nước mắt cho anh.