Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ánh mắt cô sáng lên, trong lòng biết cho dù hôm nay Vinh Phỉ để cô đi, cũng nhất định đã có một âm mưu to lớn nào đó. Cô không ngốc, cô mới sẽ không dễ dàng chui đầu vào đâu, không phải muốn thuốc giải, mà là muốn biết người thuê sau lưng cô là ai sao?
A.... Tứ gia thân ái, xin lỗi... thuốc giải, không có! Người thuê, cô cũng sẽ không đi gặp.
Nhưng mà, rời khỏi nơi này, đây tuyệt đối là nhất định. Mặc kệ bọn họ có âm mưu gì, dù sao cũng phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này trước rồi mới nghĩ cách khác.
Người ở đây, đều mặt người dạ thú, bỏ đói cô mấy ngày, chỉ cho cô một bữa cơm, cả người cô như muốn hôn mê, soot61 cao không lùi. Không chỉ có môi muốn tét ra, cô cảm giác được ngay cả cổ họng và lá phổi đều phải bốc cháy!
Vinh Phỉ hỏi cô: “Chuẩn bị đi xong rồi chưa? Chuẩn bị xong thì cười một cái cho gia xem.”
Cô nhẹ nhàng cười với anh: “Vậy thì đi thôi.”
Vinh Phỉ nhấn chuông để cho Quý Túc đi vào.
Quý túc đi vào, đóng cửa kín lại. Đi tới bên cạnh anh: “Tứ gia ---”
Vinh Phỉ nói: “Không thể để cô ta chết, mau đi phòng bếp chuẩn bị cơm.”
“Dạ! Tứ gia!” Quý Túc xoay người đi ra ngoài, trong tay Vinh Phỉ nắm một cây chích điện đâm vào sau lưng Quý túc “Tư...“.
Chỉ nháy mắt Quý Túc đã bị điện giật run rẩy, té lăn trên đất “Ùm...“. Run rẩy không ngừng.
Cô nhìn Quý Túc chằm chằm, nhìn anh vẫn luôn run rẩy trên mặt đất. Đây tuyệt đối thật sự là bị điện giật!
Vinh Phỉ đây là làm thật? Trời ạ....Vinh Phỉ người đàn ông này, diễn trò thật là trọn vẹn nha ---
Vinh Phỉ quét nhìn cô: “Đứng ngây người ra đó làm gì? Còn không mau thay quần áo, đi?”
Anh đã cầm chìa mở ổ khóa trên tay cô ra. Cô lập tức thay quần áo của Quý Túc. Vinh Phỉ mở cửa đi ra ngoài, ra lệnh đám người đi chỗ khác.
Chỉ chốc lát sau, người đều đi hết sạch. Vinh Phỉ mang cô lên xe, lái xe một đường từ khuôn viên biệt thự đi ra.
Cô nằm ở ghế ngồi đằng sau, cười nói: “Vinh tứ gia, hôm nay ngài đã cứu mạng của tiểu nữ, tiểu nữ không có gì, chỉ có thể lấy thân báo đáp.... hay là ngài chuộc thân cho Yên La, Yên La mới có thể.... hầu hạ ngài thật tốt nha...”
“Đừng diễn trò với tôi nữa! Tôi là đến lấy thuốc giải. Nếu mà cô dám lừa dối tôi, cẩn thận tôi giết chết cô.”
Cô hừ lạnh: “Đã đồng ý cho anh, thì đương nhiên sẽ cho anh. Thật là không có chút tế bào hài hước nào!”
Cô lục đồ ăn trong xe anh, thật sự là cô đã đói lắm rồi, cũng may trong xe còn có chút nước và trái cây, nếu không, có thể cô sẽ ăn cả cái ghế dựa đang ngồi.
Đi tới một nơi đổ xăng vắng vẻ, Vinh Phỉ nói: “Tôi đi đổ xăng, thuận tiện mua chút đồ ăn cho cô. Cô ở trong xe chờ tôi.”
“Được, cám ơn.” Cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt rất thuần khiết hiền lành, cười thật lòng: “Cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai tốt với tôi như vậy.” Cô cắn môi, đôi mắt đào hoa xinh đẹp yêu kiều nhìn anh chăm chú.
Vinh Phỉ liếc nhìn cô, rút chìa khóa ra, từ trên xe bước xuống. Anh không quên đóng kỹ cửa xe lại “Ca---” nhấn nút khóa cửa.
Sau khi khóa xe thật kỹ, anh cho người đổ xăng đầy bình, trực tiếp đi tới cửa hàng mua đồ ăn.
Cô hung hăng hừ.
Cô biết, xe này của Vinh Phỉ là có cải tạo, trừ phi là dùng chìa khóa xe mở, nếu không từ bên trong là không mở được.
Cũng tuyệt đối không có khả năng trộm xe, trước kia trong ti vi diễn cầm mấy sợi dây điện khều khều xe liền nổ máy, đều là giả tạo. Mười mấy năm trước kỹ thuật này có thể trộm xe. Hiện tại ở thời đại công nghệ cao này, kỹ thuật này hoàn toàn là nói chuyện vớ vẩn.
Nhất là khóa xe này của Vinh Phỉ, còn phức tạp hơn khóa xe khác nhiều lắm.
Chìa khóa xe trong tay anh đã không phải chỉ là một cái chốt mở điện, mà là một nguồn tín hiệu, trong chìa khóa của anh có con chíp, cũng chính là chỉ có chìa khóa trong tay anh mới có thể làm cho xe phát ra chỉ lệnh đốt lửa máy xe.
Hơn nữa, chỉ cần có người đụng vào tay lái, xe hơi sẽ lập tức báo cảnh sát.
Muốn chạy... vậy chỉ có thể....