Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vinh Phỉ cắm con dao vào chậu bông bên cạnh, cười nhạo nhìn cô, buồn cười cong môi: “Tôi đoán thử xem... còn chỗ nào có?”
Ánh mắt anh nhìn về phía ngực cô, đột nhiên cô nói: “Đừng tìm, ở trong chân.”
Vinh Phỉ nói với cô: “Cởi quần!”
Mẹ nó... Đơn giản thô bạo như vậy, thật sự sẽ bị người đánh chết, anh có biết không?
Cô vô cùng biết điều, khéo léo nhảy xuống đất, đi xuống cởi quần.
Vinh Phỉ buồn cười nhìn cô chằm chằm, thấy bên trong quần cô lộ ra một góc đen, đột nhiên chân mày anh nhảy một cái.
Tay của cô dừng lại, ủy khuất nhìn anh chằm chằm: “Cầu xin anh, để cho tôi đi tắm, lại làm tiếp... được không? Tất cả vũ khí tôi đã cất giữ cũng đưa cho anh.”
Vinh Phỉ cười như không cười nhìn cô chằm chằm: “Muốn làm chuyện đó với tôi như vậy? Hả? Thời gian mới qua một chút như vậy, mà cô đã nói hai lần.”
Cô nghẹn lời, người không phải đặc biệt là một tên cầm thú tinh trùng lên não sao?
Vinh Phỉ không nhịn được: “Nếu không, lúc cô tắm, tôi nhìn chằm chằm xem cô tắm? Nếu không tôi không thể yên tâm được. Không tìm hết tất cả con dao cô giấu trong người ra, làm sao tôi có thể tận hứng chứ? Cô nói... một lát nữa lúc tôi và cô đang kích động, đột nhiên cô chém tôi một đao, lại thiến tôi luôn, vậy tôi tìm ai để khóc đây?”
Cô thật là tức muốn nổ phổi.
Chiêu này của cô dùng trăm lần hiệu quả cả trăm lần, còn chưa từng thất bại lần nào, tổng cộng trên người cô có chín chỗ cất giấu dao. Lần nào cô cũng chỉ có thể dựa vào những con dao này mà thành công thoát hiểm.
Đột nhiên Vinh Phỉ đưa tay bóp chân cô, trong mắt tràn đầy hài hước.
Cô cảm giác được trong mắt anh tràn ngập hơi thở "cô đừng hòng lừa gạt tôi" rất rõ ràng.
Cô nuốt nước miếng: “Còn có, lòng bàn chân cũng có.”
Cô không có mang giày, trực tiếp đưa lòng bàn chân đến trước mặt anh.
Vinh Phỉ nhíu mày, trong lòng mắng, cô bé xấu xa, thật hay lắm!
Anh nắm lấy mắt cá chân của cô, chê bai đẩy qua bên cạnh: “Tự mình tháo.”
Cô ngoan ngoãn rút chân lại, vừa tháo con dao ra, vừa nhìn xung quanh.
Nếu cô có thể đánh người đàn ông này ngất xỉu, thì cô có thể giả dạng làm anh để trốn ra ngoài.
Trong lòng cô đang tính toán, đột nhiên nghe được người đàn ông trước mặt trầm giọng cười một tiếng: “Thân cao của cô không đủ.”
Cô nhìn anh chằm chằm, anh nói cái gì? Anh nói cô..... thân cao không đủ để giả dạng thành anh? Cái trời đất.
Người đàn ông này... không phải là có thuật đọc suy nghĩ chứ? Sao cô suy nghĩ cái gì anh cũng biết vậy?
Vinh Phỉ cười vô cùng hiền lành nhìn cô nói: “Cô gái... cô thật không thích hợp làm sát thủ.”
Cô chu môi, mặt đầy sát khí nhìn anh chăm chú.
Vinh Phỉ lại gần sát lỗ tai cô nói: “Đừng làm sát thủ... hay là, làm vợ tôi? Anh sẽ yêu thương em thật nhiều?”
Cô cảm thấy mắc ói vô cùng.
Lời này nếu là người khác nói thì sẽ rất cảm động, nhưng mà.... từ trong miệng người đàn ông này nói ra, sao lại cảm thấy chán ghét như vậy.
Cô vẫn tỉnh bơ không cười nhìn anh chằm chằm nói: “Tôi cũng muốn lập gia đình... Nhưng mà tổ chức lại không cho phép. Anh có khả năng cứu tôi ra sao?”
Cô cười khinh miệt một tiếng: “Thế lực sau lưng tôi, cũng không phải là người bình thường có thể rung chuyển. Rất nhiều người muốn kết hôn với tôi, đáng tiếc... không ai có thể sống đến buổi sáng ngày thứ hai. Tôi là cổ máy giết người của tổ chức, là công cụ kiếm tiền của bọn họ, mạng của tôi... không phải do tôi...”