Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình hít sâu một hơi: “Hiện tại, có biện pháp nào ức chế đám tế bào đó cắn nuốt hồng cầu không?”
Quân Dương lắc đầu: “Loại tế bào ác này tôi còn chưa từng gặp qua. Đại khái đều từ những vật chất cặn bã biến đổi thành. Cụ thể là cái gì, hiện tại cũng không có cách nào kết luận. Bởi vì những vật biến đổi luôn phải trải qua vô số lần biến dị... Tôi chỉ có thể nói... Tôi sẽ cố gắng hết sức nghiên cứu chế tạo ra thuốc ức chế những tế bào này. Nhưng thuốc luôn có ba phần độc...”
Quân Dương khó xử nhìn Diệp Đình, nói: “Cho dù tôi có nghiên cứu ra thuốc khống chế được những tế vào này, nhưng... Đối với hồng cầu mà nói, cũng là một loại tai nạn. Tuy không có tác dụng như đối với tế bào ác, nhưng đối với hồng cầu mà nói, cũng mang tính chất phá hoại.”
Diệp Đình đau lòng đến ngay cả hô hấp cũng không nổi, anh hỏi Quân Dương: “Cô ta có thể có thuốc giải không?” Angel vậy mà cho người nghiên cứu loại bệnh độc này, dù sao cũng phải có thuốc giải chứ?
Quân Dương không trả lời, lắc lắc đầu, tỏ vẻ khó mà nói.
Ánh mắt Diệp Đình càng ngày càng lạnh, phải bắt bằng được Angel mới được! Cho dù không lấy được thuốc giải, cũng nhất định khiến cô ta nếm thử cảm giác bị loại dược vật này khống chế!
Diệp Đình lại hỏi Quân Dương: “Tiểu Yến khi nào thì có thể tỉnh?”
Quân Dương có chút khó xử nói: “Cái này cũng khó nói... Phải dựa vào ý chí anh Yến...”
Nói xong, trầm mặc một lát, còn nói: “Tôi lập tức cấp gọi điện cho bác Hàn. Nếu bác trai bác gái tới đây, anh Yến có khi có thể tỉnh lại nhanh một chút. Anh ấy có người nhớ thương, sẽ tỉnh lại nhanh hơn. Đây cũng là một biện pháp kích thích.”
Lúc Diệp Đình đi ra bên ngoài, phát hiện chân mình như đeo chì, nửa bước cũng không đi nổi.
Chân như đeo chì nặng ngàn cân!
Anh không biết mình ra khỏi văn phòng Quân Dương như thế nào.
Lúc anh ra ngoài, Lăng Vi lập tức xông tới: “Chồng ơi, tình hình của Hàn Yến thế nào rồi?”
Diệp Đình nghĩ nghĩ, nói với cô: “Quân Dương nói tình hình cậu ấy bây giờ khá nghiêm trọng, phải để cậu ấy ở đây quan sát một thời gian mới được. Có điều, Quân Dương sẽ có biện pháp.”
Diệp Đình nhìn về phía Hoa Đào, cô gái này sắc mặt trắng bệch, giống như tờ giấy.
Lần này tới vội vàng, không để cô theo thì tốt hơn.
Nhưng lúc đăng ký muốn đưa Hàn Yến đi, cô ấy không nên đi theo cùng. Anh cũng không tiện ngăn cản.
Diệp Đình nói: “Chúng ta trở về đi. Chúng ta ở trong này sẽ ảnh hưởng tới Quân Dương nghiên cứu.”
Hoa Đào lại đột nhiên hỏi một câu: “Tôi có thể ở lại không? Tôi muốn ở lại chăm sóc anh ấy. Nơi này không có hộ sĩ phải không? Nếu mời hộ sĩ tới cũng không biết có tin tưởng được. Mọi người đột nhiên bị tập kích, cũng không biết kẻ địch có thể thừa cơ trà trộn hay không!”
Lăng Vi cũng gật đầu, nhìn vào mắt Diệp Đình nói: “Chồng ơi, em cũng muốn ở lại chăm sóc Hàn Yến, Hoa Đào nói đúng. Bây giờ là lúc cực kỳ nguy hiểm, không thể để kẻ địch có một nửa cơ hội nào!”
Lăng Vi hiện tại thai kỳ đã ổn định, bởi vì năm nay lễ mừng năm mới hơi muộn, cho nên, lễ mừng năm mới cũng đã qua ba tháng. Hồ lão tiên sinh đã xem qua cho cô, nói tình trạng cơ thể của cô rất tố, đứa nhỏ phát dục cũng bình thường. Chỉ cần kiên trì uống thuốc thì không có vấn đề gì lớn.
Cô nắm tay Diệp Đình nói: “Để em ở lại đi, anh trở về nhất định có việc lớn phải làm, em đi theo bên cạnh càng khiến anh bận tâm hơn thôi. Căn cứ bí mật của Quân Dương vẫn khá an toàn, em ở lại đây anh cũng đỡ phải băn khoăn.”