Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trên máy bay trực thăng, đôi mắt đen của Diệp Đình u tối giống như giếng cổ vạn năm, anh đang suy nghĩ về toàn bộ quá trình trong sự kiện tập kích này.
Đầu tiên là phát hiện bom ở nhà của Trần Thương, sau đó... Trần Tư Uyển bị thương nặng, tất cả mọi người bọn họ đều tới biên giới...
Diệp Đình nghĩ thông suốt, tất cả những chuyện này đều là âm mưu đã sớm được lên kế hoạch!
Trần Hiền em trai của Trần thương... ông ta đột nhiên thay đổi trợ lý, còn đặt bom vào trong nhà Trần Thương... trợ lý mời của Trần Hiền này, chắc chắn có quan hệ với Angel!
Bọn họ là một phe!
Mục đích chủ yếu khi bọn họ đặt bom ở trong nhà Trần Thương... không phải là muốn phá hư bức họa kia, mà là... để Trần Tư Uyển biết mạng sống của cha bà ấy đang bị y hiếp!
Một khi Trần Tư Uyển biết cha mình xảy ra chuyện... sao bà ấy có thể ngồi yên? Bà ấy sẽ lập tức gọi điện thoại về hỏi tình hình trong nhà.
Hỏi tới hỏi lui, cha bà ấy chắc chắn sẽ yêu cầu bà ấy trở về.
Mà, lúc nào bà ấy trở về, lúc nào bà ấy bị thương nặng phải vào bệnh viện, tất cả những chuyện này đều được kẻ thù nắm trong lòng bàn tay!
Một khi Trần Tư Uyển bị thương nặng nằm viện, bà ấy chắc chắn sẽ phải vào bệnh viện biên giới, bởi vì chỉ có ngân hàng máu ở bệnh viện này.
Hơn nữa, bà ấy bị thương rất nặng, đến mức không thể nào chuyển trở về Giang thành.
Vì vậy... mặc kệ như thế nào...
Chỉ cần bọn họ đến thăm Trần Tư Uyển, Angel sẽ có cơ hội giết bọn họ một cách bất ngờ ——
Diệp Đình giận đến nhức đầu.
Đã lâu lắm rồi anh đã không cảm thấy khó chịu như thế này, hoàn toàn bị người ra nắm mũi dẫn đi! Anh nắm chặt chiếc bút máy trong tay, híp mắt lại, vẽ một vòng tròn thật to ở trên giấy, trong cái vòng tròn này, viết một chữ ——
“Giết” ——
Lăng Vi vẫn luôn ngồi ở bên cạnh anh, không nói lời nào.
Sát khí trên người Diệp Đình làm cho cô cảm thấy rất khó chịu. Từ lúc cô bắt đầu biết anh, ngoài cái lần anh xông vào nhà cô, lúc này trong mắt anh bùng lên ngọn lửa sát khí này ra, thì bình thường anh đều đè nén ngọn lửa này.
Mặc dù anh đã thu thập rất nhiều cá nhỏ tôm nhỏ, nhưng loại hành động lớn giống bây giờ, gần như không có.
Cái khí thế của anh... bây giờ, thật sự làm... làm cho người ta sợ hãi!
Mặc dù Lăng Vi lo lắng muốn chết, lồng ngực cháy sạch sành sanh giống như có người cầm súng phun lửa phun vào lồng ngực của cô! Cổ họng của cô bị chận lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn, chứ nói chi là mở miệng nói chuyện.
Cô muốn khuyên Diệp Đình đừng tức giận, nhưng mà, cô không thể nói ra lời. Cổ tay phải của Lôi Tuấn... bị trúng đạn, còn không biết sau này sẽ như thế nào...
Hàn Yến... Lại bị tiêm loại thuốc không rõ nguồn gốc... Cũng không biết có nguy hiểm đến tính mạng hay không.
Ai biết thuốc kia có chứa thành phần nguy hại gì không?
Trái tim của Lăng Vi đau đến vỡ vụn.
Từ sau khi Hàn Yến bị tiêm trúng loại thuốc kia, anh ta vẫn đang hôn mê.
Peach mặt đầy kinh hoàng, cô ấy hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là, cổ tay của Lôi Tuấn bị trúng một phát đạn, còn Hàn Yến không biết bị tiêm loại thuốc nào, vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Bầu không khí trong máy bay trực thăng ngột ngạt đến nối có thể làm cho người ta nghẹt thở!
Lần này, cùng trở về Giang thành có ba bệnh nhân, Trần Tư Uyển, Lôi Tuấn, Hàn Yến.
Thương thế của mỗi một người đều đặc biệt nghiêm trọng!
Lồng ngực của Lăng Vi còn bị nghẹn lại, huống chi là Diệp Đình?
Anh chắc chắn đang hận không thể cắn chết toàn bộ đám ác nhân kia! Cô nhìn về phía Diệp Đình, thấy trong mắt anh đang nổi lên gió giật sấm rền!
Lăng Vi rõ ràng cảm giác được, trong đôi mắt của Diệp Đình đích, còn tràn ra một luồng sát khí nồng nặc.
Sợ rằng sắp có một trận đại chiến lớn ——