Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong khoảng khắc đường tơ kẽ tóc đó, Angel chợt phát hiện ra có một hàng kho, cô ta nhanh chóng quẹo vào.
“Pằng ——” Sau lưng, tiếng súng nổ vang bên tai. “Phốc...” Ngực trái của cô ta lại bị trúng một phát đạn. Lại còn là vị trí vừa rồi, áo chống đạn đã bị bắn nát! Hàng loạt cảm giác đau kia, gần như làm cô ta hôn mê.
Vết đạn bắn trên người, làm đầu óc của cô ta trở nên hỗn độn, sức phán đoán cũng giảm mạnh...
Cảnh vật trước mắt đều bắt đầu lay động.
Cô ta không nghĩ ra được, tại sao Diệp Đình có thể nhận ra cô ta?
Trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, cô ta đã thay hai bộ quần áo, tóc giả, mặt nạ da người, cô ta cũng đã đổi toàn bộ, anh lại dám dứt khoát quyết nhiên nổ súng về phía cô!
Angel phát hiện ra mình đã tính toán sai rồi!
Cô ta đã tính toán sai sức phán đoán và tinh mắt của Diệp Đình... Diệp Đình hành động rất quyết đoán, anh còn có tài bắn súng cực kỳ chính xác, tuyệt đối không phải là cái loại cặn bã vô dụng như cô ta đã nghĩ!
Lá gan của Diệp Đình cũng rất lớn.
Trong trung tâm thương mại có biết bao nhiêu người, anh ta tự tin về tài bắn súng của mình như vậy sao? Anh ta không sợ nhận lầm người? Anh ta không sợ làm bị thương dân chúng bình thường đi dạ quanh trung tâm thương mại sao?
Angel suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.
Sao anh ta dám nổ súng? Lúc ấy, cô ta đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác, sao anh ta có thể vừa nhìn đã nhận ra được?
Không nghĩ ra, không nghĩ ra!
Mặc dù không nghĩ ra, nhưng cô ta chịu phục. Mặc kệ cô ta thay đổi thành dạng người gì, người ta cũng có thể nhận ra cô ta, còn bắn trúng cô ta.
Người đàn ông này, thật sự rất cơ trí, tỉnh táo, mạnh mẽ!
Vì vậy, hôm nay cô ta thua ở trong tay Diệp Đình, cũng không quá mất mặt.
Dưới chân Angel như sinh gió, cô ta cố gắng chạy thật nhanh, chạy thật nhanh.
Bây giờ, suy nghĩ gì cũng chỉ là vô dụng, vào giờ phút này, điều khẩn cấp nhất là chạy thoát ra khỏi trung tâm thương mại này.
Nhưng hình như cô ta đang tiến vào vòng tuần hoàn của cái chết.
Cô ta vòng tới vòng lui ở trong kho hàng rộng lớn này... Cũng không tìm thấy được cửa ra, cũng không phát hiện ra chỗ có thể ẩn thân.
Angel hơi tuyệt vọng, hôm nay cô ta chắc chắn sẽ bị bắt làm tù binh rồi!
Đúng lúc ấy, cô ta đảo mắt qua, đột nhiên —— cô ta phát hiện ra một cánh cửa an toàn!
Ông trời có mắt!
Trời không tuyệt đường của mình ——
Angel chạy nhanh đến cánh cửa đó, mở cửa chạy ra ngoài, rồi lập tức cầm hai cây chổi lên, chắn ngang giữa chốt cửa.
Cô ta chặn cửa lại, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Cô ta nắm chặt cánh tay trái đang chảy đầy máu tươi, ngực đau âm ỉ, đau đến mức cô sắp không kiên trì nổi nữa.
Tầm nhìn cả cô ta dần trở nên mơ hồ, bóng dáng người trước mắt đều đung đưa giống như quỷ hồn, tiếng bước chân dồn dập vang lên ở sau lưng, nói rõ Diệp Đình đã dẫn người đuổi theo: “Ầm ầm ầm” có người đạp cửa ở sau lưng! Hôm nay... cô ta... khó chạy... thoát rồi!
“Cô gái này... cô sao vậy?”
Sau khi Angel mới chạy ra khỏi cửa, cô ta đụng vào một người. Cô ta vừa nhấc mắt lên, liền nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mặc bộ âu phục màu trắng đang ân cần nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Có người muốn giết tôi, xin anh mau cứu tôi... Mau cứu... cứu... tôi...” Angel nhanh chóng nắm lấy cánh tay của người này: “Cầu xin anh, mau cứu tôi...”
Cô ta làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu. Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp lóe lên ánh lệ.
Người đàn ông bị cô ta đụng vào, lập tức gật đầu giống như bị cô ta đầu độc: “ Được! Tôi sẽ cứu cô!”
Ánh sáng trong mắt Angel chợt lóe lên, cô ta làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn anh ta: “Mau dẫn tôi đi...”
“Được, cô đừng sợ, tôi tên là tiểu Bạch. Tôi sẽ cứu cô!” Người đàn ông tự xưng là tiểu Bạch lập tức đỡ lấy cô ta.
Không biết tại sao...
Angel chợt cả kinh!
Cô ta ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt này. Cô ta phát hiện ra... thái độ của người đàn ông này hơi khác thường!
Anh ta không chỉ không sợ, mà ngược lại còn cực kỳ hưng phấn!
Đàn ông này, có điểm kỳ lạ!
Nghi ngờ trong lòng Angel dần dâng lên trùng trùng!