Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Ký giả Trần, nhà bà ở Long Thành xảy ra chuyện?” Đại sự quán đột nhiên gọi tới. Trần Tư Uyển cả kinh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhân viên Đại sứ quán nói: “Ba bà phát hiện mộ quả bom trong phòng vẽ của bà.”
Trần Tư Uyển run lên, tại sao trong nhà có bom? Người ba bà mời đến nhà làm khác đều hiểu rõ tường tận… ai lại đi gài bom trong nhà bà?
Trần Tư Uyển vội hỏi: “Bây giờ tháo bom chưa?”
“Tạm thời chưa… Tin trong nước truyền tới, quả bom kia được lắp đặt vô cùng phức tạp, muốn tháo bỏ phải giải bốn mật mã. Quả bom này sở dĩ không nổ là vì thiết lập mật mã tương đối rườm rà, dẫn đến sai trình tự, nên vẫn chưa nổ.”
“Bom còn chưa nổ? Vậy ba tôi thì sao?” Trần Tư Uyển gấp đến độ cổ họng như lửa cháy.
“Ba bà tạm thời đã chuyển tới nơi an toàn, xin bà yên âm.”
Tuy nói vậy, nhưng sao bà có thể yên tâm?
Cúp điện thoại, bà xoắn xuýt có cần gọi điện thoại cho ba hay không? Hôm nay còn phải chạy đến chiến trường quay tin tức, nhưng bà không có tâm tình…
Tâm tư của bà đều treo ở chỗ ba bà, ông lão bà đơn hơn nửa đời người… Vợ mất sớm, con gái không ở bên cạnh.
Trần Tư Uyển không đi phỏng vấn, bà chạy thẳng tới Đại sứ quán! Bà phải gọi cho ba, nếu không bà không yên lòng. Bà im lặng lái xe, suy nghĩ rốt cuộc là ai gài bom trong nhà bà. Còn là phòng vẽ? Còn nữa, tại sao người gài bom phải lắp đặt nhiều mật mã như vậy? Trực tiếp dùng đếm giờ không phải ít chuyện hơn, cũng sẽ không bị lỗi sao? Đối phương gài quả bom này nhất định có dụng ý.
Trần Tư Tuyển tới Đại sứ quán, lập tức xin gọi điện thoại quốc nội. Bà được phê chuẩn, gọi điện thoại cho bà, nhưng nhận điện thoại không phải ba bà, mà là một vị tiên sinh tên Diệp Đình.
Trần Tư Uyển vội nói: “Diệp tiên sinh, tại sao điện thoại ba tôi ở chỗ cậu? Bây giờ tôi ở Ekul, thời gian cấp bách, xin cậu đưa điện thoại cho ba tôi.”
Diệp Đình ở đầu bên kia nói: “Xin chào dì Uyển, mẹ cháu – Diệp Khanh là chị em tốt của dì. Lần này cháu tới Trần gia vì lấy bức tranh “Điệp yêu hoa” mẹ cháu tặng dì.”
“A! Là cháu?” Trần Tư Uyển rất kinh ngạc!
Diệp Đình trầm giọng nói: “Trong nhà dì bị gài bom, chứng tỏ người này vô cùng quen thuộc với dì hoặc ba dì. Hơn nữa, đối phương không định giờ chứng tỏ người này có thể sẽ ở nhà dì một khoảng thời gian, lại không chắc chắn thời gian cụ thể. Nên chỉ có thể dùng mật mã khóa bom. Cháu nghi ngờ những chỗ khác trong nhà dì cũng có bom.”
Não Trần Tư Uyển đột nhiên khựng lại, thật lâu mới nói: “Ai đến nhà dì? Lại ở một thời gian, không phải cháu trực tiếp hỏi ba dì là được rồi sao?”
Diệp Đình nói: “Chúng cháu đã hỏi lão tiên sinh, nhưng…. Dì cũng biết tính cách của lão tiên sinh… Ông ấy giận chúng cháu không dẫn dì về nước, nên không chịu nói gì với chúng cháu.”
Trần Tư Uyển liền nói: “Dì đi hỏi ông ấy! Bây giờ an toàn là quan trọng nhất, tháo quả bom này, không biết chỗ khác trong nhà có bị gài bom hay không.”