Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Con nói bậy bạ gì đấy?!” Tần phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: “Con đừng có mà chụp loạn cái mũ lên trên đầu mẹ!”
Tần Sinh bỗng đứng bật dậy!
Đôi mắt dữ tợn của anh ta dán chặt vào người bà ta: “Tần phu nhân, người đang làm, trời đang nhìn! Tôi không nói, không có nghĩa là tôi không biết!”
Tần Sinh trở về thư phòng, rồi lại đi ra. Anh ta tiện tay quăng một xấp ảnh lên trên mặt Tần phu nhân, khinh miệt hất cằm, nói: “Lúc mẹ tôi bị bệnh bà đối xử với bà ấy như thế nào? Thừa dịp cha tôi đi xa, lén lút gửi bức ảnh bà và cha tôi nói chuyện cho chị em tốt của mẹ tôi, mượn góc chụp ảnh vu hãm cha tôi và bà ngoại tình? Chị em tốt của mẹ tôi tức giận cầm bức ảnh bà cho người chụp lén, để cho mẹ tôi cho rằng bà và cha tôi có gian tình! Bà sống nhìn mẹ tôi uất ức mà chết! Bao nhiêu năm qua, bà che giấu cha tôi! Khiến ông ta cho rằng bà là người hiền lương thục đức, khiến ông ta cho rằng bà là người có tâm địa hiền lành vẫn luôn chăm sóc mẹ tôi cho đến lúc lâm chung! À, Ông Giai Hồng, bà đúng là người thủ đoạn!”
Sắc mặt của Ông Giai Hồng trở nên trắng bệch, mấy bức ảnh vừa mới quăng ở trên mặt bà ta, bây giờ dang tán loạn trên đất. Chân của bà ta dần mềm nhũn, lảo đảo lắc lư đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon.
“Ầm ——”Cửa phòng khách tầng hai, bị người ta đá văng!
Tần Hoài lửa giận ngút trời!
Ông ta đỏ ngầu hai mắt nhìn chằm chằm vào Ông Giai Hồng: “Bà ——” ông ta đi nhanh đến chỗ ban công nghỏ, run run tay nhặt máy bức ảnh trên đất lên. Ông ta nhắm mắt lại, cực kỳ hối hận!
Tần Hoài tức giận đứng lên, Ông Giai Hồng bị dọa sợ đứng lên muốn chạy. Tần Hoài vung tay tát lên trên mặt Ông Giai Hồng.”Á ——” Ông Giai Hồng bị tát ngã trở về trên ghế sa lon. Bà ta ôm bên má bị tát, mắt như nổ đom đóm, có thể tưởng tượng được cái tát này của Tần Hoài một tát này có bao nhiêu ác?!
Tần Hoài giận đến nỗi run rẩy cả người, ông ta giơ tay lên chỉ vào mặt Ông Giai Hồng: “Bà cái người phụ nữ này —— ác độc!” Ông ta nghiến răng nghiến lợi, mỗi một chữ đều như nhảy từ trong khe băng ra ngoài, từng câu từng chữ đều như đâm vào trái tim bà ta!
Tần Sinh híp mắt nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra.
Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, sao Kaya có thể không thấy nghe được, cô ấy tắm thật nhanh, lúc này, cô ấy vừa mặc mới quần áo tử tế đi ra.
“...”
Ba người bên ngoài, giương cung bạt kiếm ——
Tần Sinh đi về phía Kaya, anh ta đưa tay nắm lấy tay cô.
Tần Hoài giận đến choáng váng đầu óc, ông ta trợn mắt nhìn Ông Giai Hồng, chỉ tay về phía ngoài cửa: “Ông Giai Hồng, bà cút đi cho tôi —— “
Tần Sinh cười nhạt, cũng chỉ bảo bà ta cút mà thôi? Nào có tiện nghi như vậy?! Mấy ngày hôm trước anh ta mới điều tra ra được chuyện này, hừ ——thủ đoạn của anh ta, cũng không phải chỉ đơn giản là bắt người phụ nữ này ‘cút’ như vậy đâu!
Ông Giai Hồng hoàn toàn sợ đến choáng váng, bà ta ngây người ở trên ghế sa lon không dám làm một cử động nhỏ nào. Tần Hoài choáng váng đầu óc, ông ta không muốn nhìn thấy người phụ nữ này nữa!
Tần Hoài đỡ trán, đi nhanh ra khỏi phòng khách tầng hai.
Tần Sinh ôm Kaya, Kaya hoảng sợ nhìn chằm chằm vào anh ta, cô kéo kéo áo của anh ta, nói: “Chúng ta đi thôi?”
Tần Sinh híp mắt cười: “Đây là nhà anh, dựa vào cái gì anh phải đi?” Anh ta đột nhiên cúi người hôn lên môi của cô: “ Ừ...” Anh ta bất ngờ xâm chiếm làm cô ứng phó không kịp, cả người lập tức mềm nhũn. Tần Sinh bị cái tiếng rên này của cô làm rung động tâm hồn, đưa tay ôm lấy cô, mùi hương trên người cô rất thơm, mới vừa tắm xong, làn da rất mềm.
“Đừng làm rộn...” giọng nói của Kaya cực kỳ quyến rũ, người này cũng thiệt là, vừa rồi còn mắng chửi người ta mắng ác như vậy, bây giờ lại như chó sói nhập thân vậy.
Kaya nhìn thấy sắc mặt của Ông Giai Hồng cực kỳ khó coi, lúc này, Tần Sinh bất chợt ôm ngang cô lên, bước chân dài, vững vàng đi về phía phòng ngủ của anh ta. Tần Sinh đá văng cánh cửa —— “Ầm”...